Uyển từ từ đứng dậy, ểnh cái ngực ra cho to thêm. Mắt em nhìn thầy Trung và “khép nép” trả lời:
– Biết… thầy có cho phép em nói không? Sợ quá? V.. em nói một điều, mà gần như các nữ sinh, và cô giáo khác không dám hở môi, dù họ cũng thèm như em. Hơn thế nữa, là khác.
– Thầy cho phép? – Em nói thật hết đi – Có gì sai quấy, thầy sẽ dạy bảo cho. Nói đi, Thèm cái gì?
Thầy thả hai chữ “nói đi” như một cung nhạc, nghe xoáy lòng người, như ai rút ruột, làm Uyển đột biến cầm bàn tay Thầy bóp nhẹ một cái, rồi nói thong thả:
– Thèm được làm người yêu của Thầy!
– Bao nhiêu uy nghiêm, sắt lạnh trên gương mặt thầy tan biến, nhường lại sự khờ khạo, lúng túng thấy rõ – Thầy đang nhỏ lại như thằng học trò 15 tuổi. Đã vậy, Uyển còn cúi xuống đặt môi hôn bàn tay Thầy Trung lâu cả mấy phút. Con người mô phạm và con quỷ dâm dục trong thầy đang choảng nhau khốc liệt. Mỗi tuần một lần, trong các buổi họp Giáo sư, Thầy luôn nhắc nhở: “Mong các thầy cô cố gắng nêu gương tốt cho học sinh về phương diện đạo đức”. Năm ngoái thầy đã đuổi cô giáo Lệ Thanh vì cô này có bầu với cậu học trò 16 tuổi. Và tuần trước, thầy đuổi luôn hai học sinh nam nữ vì hai cô cậu mang tội viết thư tình cho nhau.v.v…
Bé Uyển không chỉ dùng môi, mà luôn cả lưỡi để hôn tay thầy. Nước miếng ướt và hơi nóng từ mồm Uyển làm Thầy Trung xô ngã ông thần Đạo đức Vì cũng là lần dầu tiên sau 12 năm dạy học thầy tiếp tục với xác thịt phái nữ? Không biết có phải vì sự cần thiết của nghề nghiệp, hay vì tự tôn, tự cao, mà thầy đã chịu cảnh độc thân khá lâu. Năm nay thầy 33 tuổi, cái tuổi lẽ ra đã có vài mặt con. Thầy chỉ cần gật nhẹ gái cành vàng lá ngọc trong thị trấn chạy theo thầy cả lũ.