VN88 VN88

Gái gọi tuổi mười năm

Đào thả một câu thăm dò rất khôn ngoan. Vừa từ chối lấy lệ, vửa hỏi xem anh đã có bến chưa. Rồi em lại nâng ly dửa tươi hút vài ngụm và mắt vẫn lẳng lơ nhìn Trung. Trời xế nắng – Má em hồng hẳn lên nỗi sung sướng được thầy Trung ân cần lo lắng. Em bạo dạng hơn, hỏi:
– Nhà thầy cách đây có xa không?
– Không. Chỉ năm phút xe Honda. Đến nhà thầy chơi nhé.
– Dạ thôi – Em… em… không dám. Xin để lần khác đi.

Đào nghĩ nếu nhận lời ngay có thể bị Trung đánh giá em thấp. Nên tuy lòng muốn lắm, em vẫn phải hẹn hôm khác. Và, hôm khác đó, là một chìêu mưa, tan học. Đào ướt hết áo quần khi đến cầu Hang – Cũng như mọi khi, Đào chỉ mặc một áo dài trắng, không có lót. Chiếc áo trắng mỏng ôm sát người em, nếu Đào không dùng cặp da che phần dưới, thì toàn thân Đào coi như đã lỏa thể. Hai trái vú lớn, ngon tay~ cộm lên với hai cái nuốm như hai hạt đậu phộng. Lúc Đào lùng một tay vuốt nước mưa trên tóc, vô tình để chiếc cặp da rời khỏi phần em muốn che. Trung thấy hết vùng cỏ mọc um tùm, đen xám bên trong.
– Về nhà anh núp mưa, hong khô áo quần, chờ mưa tạnh, anh chở em về nhé? Trung đưa ý kiến.

Đào không trả lời, mà ngồi vào yên sau, tay ôm hông Trung. Chiếc xe đưa hai người về căn nhà ngói nhỏ một phòng ngủ, phòng ăn và nhà bếp. Trung mở tủ lấy bộ đồ ngủ đưa cho Đào, rồi bảo:
– Em vào phòng anh thay gấp đi, đưa áo quần ướt cho anh hong khô dưới bếp. Cứ tự nhiên, xem như nhà của em.
Đào cầm bộ đồ, đứng thừ người ra đó, nhỏng nhẻo:
– Em… em… muốn anh thay cho em hà!

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.