Câu nói làm Trung tóa hỏa, tam tinh. Chàng chẳng bao giờ ngờ nổi Đào bạo dạng như thế. Em đã đốt ngắn giai đoạn cách bất ngờ – Chàng hiểu, khi Đào bằng lòng cho chàng chở về nhà, tất nhiên sẽ xảy ra cái gì đó thú vị, hấp dẫn lắm – Nhưng không phải dễ dàng êm xuôi như câu em vừa nói. Nên Trung đưa em vào phòng, không cần đóng cửa.
– Muốn anh thay áo quần cho em hả? Trung hỏi:
– Dạ, mau lên anh. Em lạnh quá hà! Rồi anh cũng thay luôn.
Trung mừng quá như đứa bé được gói quà. Chàng lúng túng lạng quạng, không biết phải làm gì. Thì Đào cầm tay chàng:
– Khuy nút áo ở đây này – Coi anh đó. Làm cái gì mà rung dữ vậy? Cổi ra cho em đi! Mau lên, không em lạnh quá!
Trung từ từ như anh khờ, mở từng nút – Cái cúc euối cùng vừa bung ra, Trung thấy toàn bộ cặp nhũ hoa đẹp kinh hồn của cô bé. To như hai quả cam, trắng tươi, hai nuốm hồng như hạt lựu. Trung chết sửng, thì Đào dục thêm:
– Nhiêu đó thôi, rồi đứng chết trân vậy hả? Người ta lạnh muốn chết đây này – Hổng biết gì hết hà!
Trung ân cần cổi áo ra cho em, xong cổi luôn cái quần dài – Mảnh vải cuối cùng của Đào là chiếc quần lót – Trung ngập ngửng vì e ngại. Đào cầm tay chàng thọc hẳn vào bên trong.
Trung nín thở, vì tay chàng vừa chạm mớ lông lồn dày rậm của Đào. Cứ để tay Trung nằm đó, Đào tự động tuột hết ra. Đào yêu thầy Trung quá, một phần – Phần khác, tuổi dậy thì của cô gái quê bừng bửng bốc lên như hỏa diệm sơn –
Đào táo bạo muốn làm ngay cái gì, để hưởng cho được những sự thật em tửng mơ ước trong giấc ngủ, trong những chìêu nằm nhìn mưa tầm tã rơi ngoài vườn chuối, sau nhà.