Nhà quê yên tịnh – Nên mưa rơi nghe rõ từng hạt. Tiếng gió xào xạc ngoài vườn. Tiếng sấm sét làm căn phòng ấm áp lãng mạn hơn. Ngón tay Trung làm cô bé không mở mắt nổi – Không phải một mình Trung, mà cả trường, tử gìáo sư đến những cậu choai choai, ai cũng thèm thân hình bốc lửa của Đào. Trung ôm mặt Đào, hạ môi xuống – Lửa tóe ra – Sấm sét nổi dậy. Bão tố tràn tới – Ngón tay Trung định vào huyệt đạo, thì Đào nắm cứng lại, nói nhỏ:
– Em muốn anh làm chứng là em vẫn còn trinh. Em muốn chiều nay, một ìân, tình nguyện dâng hiến cho anh, riêng anh – Không phải bằng ngón tay đó của anh, mà phải bằng…
Đào tự động kéo Trung lên nằm trên người em. Hai chân em dang ra, rồi cầm cặc Trung để ngay vào cửa mình:
– “Lấy” em đi Thầy Trung? Em yêu thầy lắn, thầy Trung!
Trung nhấn xuống, nhấn xuống – Khúc gân hiên ngang, chật chội đi vào – Đào rướn người lên – Cằm hất ngược không trung – Em đang hướng cái tái tê của tình ‘dục, đang ôm cứng người yêu, chờ một giây đau đớn nào đó qua đi, để sau đó sẽ tuyệt cùng hạnh phúc mà cả một đời gái quê mới có được chiều mưa hoàng đạo
như hôm nay. Dương vật của Trung đã vào hết. Chàng nghe một tiếng sực bên trong – Tiếng “ứ” nhẹ của Đào bên ngoài – Xong cô bé ôm chặt người yêu, bắt đầu xàng mông đít, hứng đớ những cú nắc trởi giáng của ông thầy trẻ tuổi
đẹp trai, phong nhã.
Một tia chớp làm sáng căn phòng. Tiếp theo là một tiếng sấm vang trời. Theo sau là cơn mưa thêm chập chùng đổ xuống vạn vật. Hồn của Đào đang thoát xác, bay nơi nào đó trong không trung. Khoái lạc, hạnh phúc, cùng vỡ ra, quyện nhau, làm tấm chăn rời khỏi hai người trần truồng, rơi xuống đất. Không cần chăn họ cũng ấm. Nhiệt điện tử cô bé Đào không thôi, cũng đủ thiêu đốt cả hai người. Vì chiều nay, cái thèm khô nước miếng tử thân thể Đào; sức dâm kịch liệt của gái 13 Đào, đã tan thành nước, liên tục ứa trào ra miệng lồn, làm con dương vật của Trung nóng hổi, đê mê:
– Cá rô ngoài ruộng nhảy mẹ nó hết lên bờ rồi Trung ơi! Khoai sắn, vườn tược trôi bà nó ra sông cái rồi. Tụi mình chèo ghe đi trốn lụt ở đâu đây anh? Ui, nắc mạnh hơn cho em – Phải chơi cho tới khuya, hãy ngửng nhen Trung???
Đào ôm Trung cứng ngắt – Em choàng cặp đùi dài qua phần dưới của Trung mà quấn, mà xàng tía lia, không ngừng.
– Đã quá thầy Trung ơi? Lẽ ra em phải hiến thân cho thầy tử năm Đệ Thất lận – Em biết trước sau em cũng thất thân với thầy thôit Anh phải đụ sao cho em sướng chết trên giường của anh đi. Ui, đó, dở một đùi của em lên. Ui, nắc xéo vậy đã lắm, mình ơi.