Hai ngón bàn chân mặt của Hằng, bằng cách nào không biết, đã kéo được sợi thắt lưng ra khỏi quần ông Cảnh sát Trưởng. Và, cũng hai ngón đó, đã kẹp cái zipper tuột hẳn xuống, rồi nguyên bàn chân nhỏ của Hằng đã xâm nhập vào bên trong…
Trông giáng dấp ông tội tình như một trẻ con. Phần ông sợ có ai vào thình lình. Phần ông sợ Kim Hằng tiến quá xa rồi ông có thể dính mắc vào đìêu mà ông gọi là tội lỗi. Bỗng điện thoại reo. Ông bốc lên, giọng không bình thường:
– Alô – Cảnh sát Trướng Vũ Hào tôi nghe.
– Làm việc gì mà hăng quá đến nỗi quên cả giờ cơm trưa vậy? Anh em đang đợi anh ở nhà hàng Đồng Khánh đây – Nè, bữa nay có ba ba hầm thuốc Bắc nữa nhe.
– Cho tôi xin lỗi, vì phải kết thúc hồ sơ nữ phạm nhân này nội ngày hôm nay. Hả, à… à… cô ta làm nghề gái gọi. Bao nhiêu tuổi hả? Mới có mười lăm, mới chết chớ – Thì đó – Nhỏ quá. Mình đâu có thể gửi qua phòng biện lý được.
Hả? ời, thì lẽ ra công. việc hỏi cung này là của mấy sĩ quan điều tra, hay biên tập viên – Nhưng cô bé… hơi.., cứng đầu, trả lời nhát gừng, không sợ ai hết, nên… tôl mới phả’i bậ.n bịu vầy đây chớ. Đẹp không hả? Không, ‘tôi không có ý kiến gì về nhan sắc của bọn thiếu nữ choi choi bây giờ hết… Nó, ui, ui, thôi nhen, để… tôi làm việc… tiếp, úi.. xin lỗi, bữa khác nhen.