Bằng giọng trầm trầm bên tai, Kim Hằng thỏ thẻ:
– Cám ơn anh cho em một buổi sáng mê ly. Từ hôm bị bắt tới nay đã 3 ngày. Em thèm đàn ông còn hơn dân ghìên thèm xì ke. Đụ được anh, em hãnh diện quá. Đụ xong trận này, em có bị anh gửi đi cải tạo ở Trung tâm hoàn lương Thiếu nhi,
em cũng quá vui lòng.
Kim Hằng khôn ngoan nhắc lại câu nói đó của ông trong khi ông hồn phi phách tán vì những cú nắc thần sầu của cô bé. Ông ẵm Hằng như ẵm đứa con nít, mà dương vật ông lại lọt phủm cách dễ dàng vào lồn em bé. Tưởng có phải đổi mối
tình này với cái lon Thiếu Tá của mình, chắc ông cũng không có gì thắc mắc. Sướng kỳ lạ, sướng không tả nổi bằng lời nói. Nếu là phòng tư, có lẽ ngài Thiếu Tá đã la bể nhà rồi. Em bé Hằng hỏi cắc cớ:
– Có khi nào anh trốn bà xã đi ngoại tình như thế này chưa?
– Chưa, ngài Thiếu Tá trả lời ráo hoảnh.
Kim Hằng lấy ngón tay chỉ mạnh lên trán của ông, nói:
– Mặt xạo thì thôi – Em hỏi cho biết, chớ đàn ông, anh nào không xạo với vợ ít nhất là một lần, để ăn của lạ. Như hồi nãy, em đang đụ anh, mà anh dám dối với vợ là đang xếp chồng hồ sơ còn đọng lại tử mấy ngày…
Ông Cảnh sát Trưởng ngượng, cúi đầu. Từ một sếp lớn với gương mặt nghiêm nghị, giọng nói rổn rảng, có thể làm cho phạm nhân vãl đái trong quần, bây giờ ông bị nữ phạm nhân mười lăm tuổi chỉa ngón tay lên mặt mình mà mắng là
đồ đàn ông xạo – Ông sợ tình dục quá. Nó không có hình thù rõ rệt, không quyền lực hung bạo, mà sao, từ ngàn xưa, đã là sức ép làm đổ bao nhiêu ngai vàng của những bạo chúa khét tiếng. Như sáng hôm nay, ông chỉ cần đập bàn mắng
Kim Hằng một câu như:
– Cô còn quá nhỏ – Miệng còn hôi sữa. Tuổi 15 của cô đáng ra phải cắp sách đến trường, học giỏi ngày hai buổi. Tại sao cô tò mò đi xem lén các cảnh làm tình làm chi để đến nỗi biết thèm tình dục quá sớm? Bữa nay tôi ký giấy gửi cô qua Trung tâm Hoàn lương Thiếu nhi ở Cát Lái. Cô phải ở đó học tập cho đến khi thành người tốt của xã hội.