Nhanh như cái lò xo, Vũ Hào ngồi bật giậy, tròng áo, tròng quần, vuốt tóc rồi đẩy Hằng vào phòng chứa giấy tờ, hồ sơ, khóa lại. Xong, ông ngồi vào bàn viết, lật mấy cái giấy tờ làm dở sáng nay ra, lúi húi như đang chăm chú. Interphone
lại reo:
– Trình Thiếu Tá có bà nhà muốn gặp.
– Mầ nói dối là tao vửa đi vắng, được không?
– Dạ em nói rồi, mà bà không tin, vì bà thấy xe Thiếu Tá vẫn nằm đây.
Cửa được gõ – Vũ Hào đến mở – Thoa đẹp như nàng tiên trong chiếc áo dài bông ngũ sắc, nước hoa thơm phức:
– Bộ anh làm việc dữ lắm sao mà quần áo xốc xếch, tóc tai không chải, rồi giày cũng không mang vậy.
– Ôi, bận chưa tửng thấy. Mẹ tổ nó ba thằng VC về quấy rối hoài, ăn không ngon, ngủ không yên – Phần sắp đến ngày Quốc Khánh nữa. Vũ Hào dối một hơi.
– Bận thì bận, trưa không về nhà, cũng phải dành ít phút mà ra ngoài ăn tô phở chớ.
Thoa chợt thấy trái chuối (do Kim Hằng lột dở dang, chỉ ngậm biểu diễn, không ăn). Thoa hỏi:
– Tội nghiệp anh khôngt Bận đến chuối lột ra nữa trái rồi mà cũng không ăn…
– ời, ta nói khổ hơn trâu bò nữa mà…
– Ủa còn một trái nữa, nằm bên dla cơm tấm nguội ngắt – Ai lại ăn cơm tấm với chuối vào buổi trưa, anh.
– Cái đó là tụi nó mua cho anh ãn sáng, mà cũng chưa kịp – Điện thoại tới tấp, không dứt:
– Mà mọi khi anh làm việc đâu có khóa cửa, sao bữa nay lại…
– Thì phòng gian bảo mật mà. Nhân viên nó đi ăn trưa hết, nên anh ngồi có một mình, phải cẩn thận chớ!