Vũ Hào ôm chầm lấy em bé hôn môi, nút lưỡi mê ly. Chàng thầm phục con bé thông minh tuyệt vời, xứng đáng để sau này chàng lấy làm vợ nhỏ. Interphone kêu:
– Thiếu Tá, bà đi rồi.
Vũ Hài dắt em bé Kim Hằng ra, và nói nhanh:
– Anh gửi em 20 ngàn và cho người mang em về nhà.
Cho anh số phone, anh sẽ gọi cho em biết kế hoạch của anh. Như anh nói, phải thật kín đáo, mình mới có hạnh phúc.
Hằng không nhận số tìên, rồi nói:
– Em đã bảo với anh tử đầu, em không phải là đĩ mà. Ba cho em nhìêu tìên trong ngân hàng – muốn xài bao nhiêu cũng có. Chỉ một đìêu em thiếu thốn là tình dục, và tình dục. Còn đây là số phone của em – lên là gọi, em sẽ đến. Xe đưa Kim Hằng ra khỏi Ty Cảnh Sát, thì Thiếu Tá Vũ Hào lại thở ra lo cho những pha sắp tới. Chàng hoàn toàn không hề biết vợ chàng đến đây lúc trưa bất thình lình là vì có một việc quan trọng: Chả là đêm qua, Vũ Hào phải trực. Thằng nhóc Hạnh lại leo rào, bò qua sân thượng, xuống phòng ngủ, tìm mợ Thoa – Mợ than thèm một tràng nem nướng chỗ ngã tư Phan Đình PHùng – Anh chàng hào hoa bảo để anh lếch bộ lại mua về làm hài lòng người đẹp – Mới đi được hai trăm thước bị Cảnh sát tóm vì em đi trong giờ giới nghiêm. Em gọi về nhờ mợ lên lãnh, nhưng mợ cũng không dám vì không phép đi trong giờ giới nghiêm. Sáng sớm, mợ bay lên, thì em bé Hạnh đã được giải giao sang Quân Vụ Thị Trấn để đưa lên Quang Trung đi lính? Trưa hôm đó mợ đến sở, tính nhờ ông chồng can thiệp cho em Hạnh được về, tiếp tục leo rào hàng đêm, qua “bò hỏa lực” với mợ. Chuyện chưa đâu vào đâu, thì mợ phát giác cái xì líp của trẻ em nằm chình ình trên bàn làm việc của chồng – Mợ vờ ghen kiểu Hoạn thư – Không nói, mặt lạnh như tìên mà đanh như thép.