Còn cái,… thôi… con không dám nói đâu. Sao chòm lông đen dễ sợ vậy hả măng? Thiệt hay giả mà trông như tóc người ta bịt ngang háng của măng vậy? Ước gì…
Nó nằm lật ngửa ra, cầm cuốn album trước mặt, ngắm hình em, và tiếp tục xụt mạnh con cặc dễ thương. Em muốn lìêu lĩnh bay ngay xuống, đóng cửa, cổi quần, ngồi lên người nó, cắm cặc vào lồn, đụ một cái rồi tới đâu thì tới – Mà… có cái gì giữ chân em lại. Cái gì đó mơ hồ, không tên, nhưng nhìêu uy lực, không cho phép em tiến tới mặc dầu nước lồn em ra ướt cả hai bắp vế.
Giả thử em dám làm đìêu đó, thì ai biết? Anh đang ở sở – Chị Ba đi chợ – Hai đứa nhỏ đi học – Nhà trống trơn, vắng vẻ – Vậy thì cái gì cầm em lại? Đó chính là chút tình thiêng liêng của người đàn bà từng săn sóc, lo lắng, khi nó mới về nhà này hồi 9 tuổi. Dù là con nuôi, nhưng Lộc gọi em bằng măng – Em gọi Lộc bằng con. Cái thói quen đó làm em, đôi khi, tưởng mình, hay có cảm giác, mình là mẹ ruột. Cho nên nứng lắm, thèm kịch liệt, em bụm ìôn nằm chịu.
Đã vậy dưới kia, thằng con nuôi của anh lại úp hẳn tấm hình em lên mặt nó để hôn hít – Nó thèm em đến độ không màng xem tiếp cuốn phim X, thì anh biết. Lúc đó, em, có chút ăn năn, chút hối hận, đã đầu độc cậu bé – Vì, em biết, cái chiêu mặc đồ hở hang của em, không trước thì sau, sẽ dẫn Lộc đến quyết định thèm “ăn nằm” với em. Đó là đìêu chắc chắn. Vì lâu nay, có khi nào em mặc đồ hở hang như thế, lả lơi, quyến rũ như thế. Ừ, thì cho rằng Lộc hiểu ìâm là em mặc như thế, nhưng chả có dụng ý nào cả. Thế nhưng cuốn phim X thì sao? Cuốn phim đã trình bày trận làm tình của một người lớn tuổi, và một em bé – Có ngu như Mán trên rừng thì Lộc cũng phải hiểu manh tâm của em! là em đang muốn tấn công Lộc!