Qua màn ảnh nhỏ, em lại thấy Lộc cà cà tấm hình em lên đầu cặc nó, mà miệng thì la nho nhỏ:
– Măng có thấy cặc con không? Măng có biết con rình xem măng tắm bao nhiêu ìân rồi không? Con thèm thân người măng mà phải đụ chị Ba cho dỡ – Có tội nghiệp con không? Măng bú con đi Con để vào miệng măng nhen?
Lộc dí cặc vào mồm em trong tấm hình. Em phải nhắm mắt một khoảnh khắc để xua đuổi cái hình ảnh mời mọc đó. Nhưng âm thanh mê đắm, quyến rũ của Lộc cứ vang lên tai em:
– Bú đi cho hay, ui, đó, rồi con bú lại măng, cho mãng sướng. Đó, liếm lỗ đít của con đi. Hai bên bẹn nữa. Ui, măng ngậm hết vô rồi hả Mút mạnh đi? ? Đã quá măng ơi? Em phải dùng hai tay bịt cứng tai lại, để không nghe Lộc nói nữa. Nhưng mắt em lại mở ra – Không biết cái gì trong em đã thôi thúc em đừng nghe, đừng thấy Lộc nữa – Phần nữa kia, mạnh hơn, xúi em ngồi dậy, mặc nguyên bộ đồ hở hang hồi nãy, chạy xuống lầu nhì, đến phòng Lộc? Nhưng em đã không làm. Tay lại bụm cứng mu lồn, đè xuống tất cả nỗi thèm tội tình của người đàn bà bốc lửa.
Phải chi đừng có cắm trại. Phải chi đửng có AK ngoài ven đô – Phải chi có anh giờ đó… em đâu phải vát xác đi ăn vụng hình ảnh một cậu bé – Nước mặt em tự nhiên ứa ra hai giòng, chảy xuống thái dương. Vì hình như, em thấy mình cũng là nạn nhân của chiến tranh!