VN88 VN88

Gái gọi tuổi mười năm

Em nhìn Lộc cười lả lơi, mời mọc. Tay em bỗng thình lình cầm tay Lộc. Giọng nó cố tự nhiên, nhưng vẫn lạc:
– Rồi… cổ đọc cuốn sách dâm gì đó, rồi… rồi… rồi…
– rồi cổ thọc tay vô quần xì líp?
– Dạ… đúng đó – Cổ xoa xoa cái chim của… cổ
– Xong cổ vụt cuốn sách, thọc hai ngón tay vô… vô. vô…
– … vô cửa mình, tự thủ dâm?

Lộc không nói được nữa – Hai môi run run, trông thật là tội nghiệp – Nó dạn dĩ, táo bạo với chị Ba dưới bếp bao nhiêu, thì ấp úng, thẹn thùng với em bấy nhiêu.
– Dạ rồi có ông Tìêu phu kiếm cũi gần đó, nghe cổ rên, ổng mới bò lại xem. Chịu không nổi, ổng… ổng cũng tụt quần ra, cầm cái chim to như… như…
– … như của Lộc, phải không?

Nó mắc cỡ quá, cầm con cặc đè sát xuống cho em khỏi thấy. Đó là phản ửng tự nhiên, nhưng cậu bé làm một cách thẹn thùng, dễ thương kỳ lạ…
– Rồi ổng có làm gì cô bé không? Em hỏi.
– Dạ, lúc đó, lúc ông già nhét chim ổng vô chim cổ, là măt con mờ hết, con bị mệt từ phút đó xong chịu không nổi, con tắt Video, rút băng ra khỏi máy, chạy lên tìm măng, để trả… lại.

Câu nói dối đó của Lộc thật vụng về, vì cặp mắt của cậu không dám nhìn thẳng vào mắt em, mà gằm đầu, liếc nhẹ lên. Em như viên điều tra tội phạm, hỏi:
– Coi tới đó, rồi thôi sao? Con rút cuốn băng, chạy lên trả cho măng.
– D… ạ.
– Coi có chút xíu đó mà sao lâu gần 40 phút vậy?
– D… ạ, tại v..ì…
Em kéo sát Lộc gần người em, nói thật khẽ:
– Nói thật hết cho măng nghe đi cưng? Con đã làm gì, nói đi?

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.