Lộc bối rối đến độ mặt đang đỏ hồng, đã chuyển sang tái xám. Tay nó, dù bị em cầm chặt, cũng cố đưa lên vuết vuốt mái tóc, như cô che sự xấu hổ vì bị em nhìn hết sự thật.
– Và Lộc đã gọi tên măng: Thoa ơi?
Lộc cúi xuống như người thủ phạm bị bắt quả tang – Lộc hiểu ìâm em hài tội, chớ không phải đang tấn công Lộc. Để làm Lộc yên lòng, sẵn sàng vào cuộc chơi với em, em cầm hai tay Lộc, choàng qua vai em, bắt Lộc phải ôm em, ghì thật sát – Em nói bồi tiếp:
– Sao Lộc không nói thật cho măng sướng với! Nói xong, em cũng ôm sát nữa người Lộc phía dưới, kéo khít hạ bộ Lộc vào lồn em. Ngước mặt, em chờ. Lần này “mưa” nhiệt đới kéo về, đổ ầm ầm trên môi em nắng hạn. Bốn cánh tay vò xé
nhau – Hai chiếc lưỡi quyện đã nư những dâm tình. Biên cương bị xóa – Chỉ còn hai nhân vật, một lớn, một trẻ, cào, siết. Trận thư hùng bắt đầu ngút ngàn khói súng. Tiếng hò reo của quân lính hai bên.
Đại Tá Vũ Hào, hai mắt sưng húp vì máu dâm, ôm vợ bóp vú, bóp lồn. Ông làm như đã bị mợ Thoa bỏ tơi để chạy theo tình mới. Ông gỡ gạc, ngây ngất với bà vợ lãng mạn có một không hai tại Hòn Ngọc Viễn Đông. Trời ơi, có như thế thật không? Vợ ông đã lấy thằng con nuôi? Ông đang ngầy ngật, choáng váng với một sự thật nghe như phim thần thoại – Mợ Thoa tiếp:
– Lộc với em đã hôn nha gần năm phút – Năm phút thiên đàng hạ giới – Năm phút kim đồng hồ đứng lại, quả đất đứng lại, hoàn vũ đứng lại, nhường hết cho em với Lộc cái hạnh phúc toàn vẹn, tuyệt cùng của sinh lý – Hai con hổ dữ đã rình rập nhau nhìêu ngày tháng. Chỉ chờ có phút huy hoàng đó? Rõ ràng cả hai đến với nhau vì sinh lý – Hoàn toàn không tình yêu.