Sàigòn đang trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, nên Cảnh sát Trưởng Vũ Hào cúng chỉ được về nhà vài ba tiếng trong ngày. Còn ban đêm, Kim Hằng nằm không. Hết đọc sách, lại xem TV, mà vẫn không giết hết thì giờ bỏ trống, như con ngựa
đua bị nhốt vào chuồng. Đôi khi Hằng lân la xuống phòng hai cô bé Khang và Uyển tìm bạn, làm quen. Khang 14, Uyển 13, con riêng của Thoa. Vũ Hào không để ý gì hai cô gái này vì là cha ghẻ, đã đành. Đến Thoa là mẹ ruột, vì ham mê tình dục, nàng cũng chẳng thiết tha việc dạy dỗ. Mọi sự, nàng giao cho ông thầy kèm trẻ, mỗi tối lại dạy hai giờ. Chỉ có thế. Đời sống nội tâm của hai em ra sao, không ai hề biết, mặc dù tuổi đó là thời điểm phát triển của gái dậy thì, nguy hiếm như xăng gần lứa.
Một buổi trưa, Khang đi ngang phòng mẹ. Em nghe tiếng rên của mẹ và một người đàn ông:
– Bộ em đuổi việc chị Ba, rồi anh nhớ hay sao mà “làm” không hăng như mọi khi vậy? Muốn em tìm mướn nó lại không? Đụ với em không thơm tho, sạch sẽ hơn một chị người làm hay sao mà anh phải nhớ? Ngủ với em, anh còn được em cho tìên xài phủ phê. Còn với nó, anh được cái gì? Cổi áo cồi quần ra nằm lên em đi, mình.
Nhìn trước, nhìn sau, Khang bò lại cửa, nhìn qua lỗ khóa. Trời ơi? Người đàn ông trong kia là Lộc, con nuôi của bố ghẻ Vũ Hào? Khang thấy Lộc đang thoát y. Và, ìân đầu tiên em tận măt nhìn khúc dương vật to chần dần, đang cương cứng, chỉa thẳng phía trước. Còn mẹ em, bà Thoa, thl đã trần truồng, ngồi trên nệm, dựa lưng vào những thanh đồng sáng trưng của chiếc giường Hồng Kông đắt giá. Một chân bà co lên – Một tay vuốt vuốt bộ lông lồn đen rậm, cử chỉ bà thường làm khi muốn chinh phục Thiếu Tá Vũ Hào..