Tiến nuốt luôn miếng cá trê cuối cùng xuống cổ họng, ngưng đủa nhìn người trung niên thầm nghĩ, không biết bác này đang nói điều chi , chắc có lẽ bác đang tính dòng thủy lưu lên xuống cho việc canh tác ruộng rẩy của bác.
Tiến ăn xong, lẵng lặng gom chén bát định bưng đi rửa, người trung niên chặn lại:
– Để đó đi cháu! Mai con gái bác rửa. Cháu đi nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải về Thủ Dầu Một nữa, không đủ sức thì làm sau dậy nổi.
Tiến nhìn sự nhân từ của người trung niên đáp:
– Vậy, bác cũng đi ngủ sớm.
– Không, bác không ngủ được, bác con phải đi giăng câu, và canh mấy cái bờ đê mới đắp có bị lỡ, nước lóng rày chảy xiết lắm, không canh không được. Cũng nhờ vậy mà cá lên nhiều, thu hoạch cũng lớn.
– Vậy, bác cẩn thận.
Nói cho suông miệng, rồi thì Tiến rỏn rẻn đến bên giường kéo mùng xuống, quên cả chuyện lau miệng, đánh răng, sợ vì sẽ làm phiền người trung niên phải chợ đợi nữa.
Người trung niên sau khi thấy Tiến đã chui vào mùng và tấn chân mùng lại gọn gẽ, bèn bưng cây đèn dầu duy nhất trong nhà lên, soi soi về phía mùng như chắc rằng mọi chuyện đã ổn thõa, liền bước đi.
Tiến vờ nhắm mắt như đã bắt đầu ngủ cho người trung niên yên tâm.
Sau đó, người trung niên mới cầm cây đèn dầu đi ra cửa. Tiến mở mắt trông theo, chỉ thấy tấm lưng của ông ta khuất trước khi cánh cửa khép lại, và màn đêm trở về với sự tĩnh mịch.