Phượng nói: “Chiều ở đây không giống như mấy chị bán bia ôm là khách muốn sờ mó chỗ nào cũng được, mà nếu khách thân mật vòng tay ôm eo, vỗ mông, rờ đùi thì cũng ráng cười tươi với họ”, chưa kể khách nhậu dẫu “6 bó, 7 bó”, tóc muối tiêu, da đồi mồi nhưng các cô đều phải gọi bằng anh, xưng em.”
Dung, bạn làm chung với Phượng nói thêm: “Quản lý đã quy định là nếu để khách than phiền thì lần đầu tụi em bị cảnh cáo. Lần thứ hai phạt 200 nghìn đồng, còn lần thứ ba là đuổi việc”. Tôi hỏi ngoài chuyện đó ra, còn có những quy định gì nữa không thì Dung bảo: “Vô số kể, mà quy định nào cũng nhằm bóc lột tụi em hết thảy…”.
Bị “bóc lột” mà nhiều quán – nhất là những quán đông khách, các cô vẫn cứ năn nỉ để xin vào làm, thế mới lạ! Theo lời Dung, ngay khi vừa được nhận vào, quản lý đã dành một tiếng đồng hồ để phổ biến cho tiếp viên nắm rõ nội quy của quán.
Về giờ giấc, quán S gồm 16 tiếp viên nữ, chia thành 2 ca, mỗi ca 8 người. Ca sáng bắt đầu từ 10g đến 14g, sau đó về nghỉ 2 tiếng rồi tiếp tục làm từ 16h cho tới khi hết khách. Ca chiều bắt đầu từ 14g và cũng chỉ được nghỉ khi quán đã vắng tanh.
Ở nhiều quán nhậu, số tiếp viên nam chỉ chiếm rất ít.
Phượng nói nhiều bữa 11g đêm chỉ còn một bàn duy nhất nhưng các cô vẫn phải ở lại. Ngoại trừ tiếp viên được phân công “trực bàn”, còn thì mạnh cô nào cô nấy tìm một chỗ, ngồi ngáp lên ngáp xuống, bụng cầu dạ khấn đừng ai vào nữa, và mong mấy ông đệ tử lưu linh kia mau chóng tàn cuộc!