Khi đi nhậu ở quán này để lấy tư liệu thực tế, tôi đã nửa đùa nửa thật với một cô “ngoài biên chế” ngồi cạnh tôi:”Nhìn em, anh muốn… “hạ đặt giàn khoan” quá, em đồng ý không?”. Khẽ nhéo vào hông tôi, cô gật đầu: “Đồ quỷ! Hàng ngày em rảnh từ 12g trưa tới 5g chiều, còn qua đêm thì anh cho em biết trước để em sắp xếp”. Tôi hỏi giá bao nhiêu, cô đáp: “6 xị” – nghĩa là 600 nghìn – còn qua đêm là “1 chai rưỡi” – 1,5 triệu nhưng trong số tiền ấy, cô phải “lại quả” cho quản lý từ 200 – 500 nghìn chứ nếu không thì từ lần sau trở đi, cô cứ việc ngồi ngáp gió.
Diệu, tiếp viên chính thức của quán nói xen vào: “Nếu không biết điều với quản lý thì dù khách có kêu, quản lý sẽ nói cô đó được người khác “đặt bàn” rồi”. Cũng tại quán C, tôi tận mắt chứng kiến bà quản lý – mặt đầy vẻ đanh ác, chửi tiếp viên ngoài biên chế, rồi xả giọng gay gắt: “Mày thu xếp đồ đạc rồi cút ngay khỏi đây. Mày mà không đi là chết với tao”.
Hỏi ra mới biết cô tiếp viên ấy “đi đêm, đánh lẻ” với khách nhưng không “lại quả” vì cô tưởng quản lý không biết, lại thêm khi thấy khách “ruột” vào, cô không đợi quản lý điều động mà tự đến ngồi chung bàn với họ. Nhìn cô tiếp viên mặt cúi gằm, lủi thủi bước ra khỏi quán, thật tội!. Nghề gì cũng có luật chơi riêng của nó dẫu rằng “luật tiếp viên” là thứ luật không thể tìm thấy ở trong bất cứ văn bản nào