“Tôi là con gái của tổng binh triều đình, tên Khoáng Vân, tôi chết hoang lúc còn trẻ, như còn tằm nhả tơ vào mùa xuân xong rồi chết. Khi tôi chết đi, linh hồn không được siêu thoát, lang thang khắp nơi tìm bè bạn, bỗng tình cờ gặp chàng, tôi liền chọn chàng làm người đồng xuồng cho có bè có bạn; thật tình tôi không có ý làm hại đến chàng.” “Tôi có nghe qua,” Tử Liên nhấn mạnh, “sức mạnh của ma quỹ là giết người và cướp đi linh hồn của họ sau khi chết. Có đúng vậy không?” “Không phải vậy,” Khoáng Vân trả lời, “Mối giao hảo giữa ma quỹ và người không cho một trong hai được sung sướng chút nào, mà còn ngược lại tạo nên đau khổ khi cách biệt âm dương, tôi không cướp linh hồn của chàng, chỉ muốn ở chung với chàng, tôi thực sự không nên tìm một kẻ tri âm để mang xuống cõi âm với tôi. Nhưng hãy nói cho tôi biết, làm sao ma như tôi có thể kềm chế bản thân không làm hại tới con người. Tôi là con ma không tự chủ.” “Ngươi đã thú nhận ngươi là ma chuyên nhập vào linh hồn của con người ?,” Tử Liên nói tiếp, “Tuy ta không phải là ma, nhưng ta chính thực là loài Hồ Ly tu lâu năm biến thành người. Nhưng ít ra ta không hại đến chàng thanh niên này; ngươi nên nhớ, không phải yêu tinh nào cũng ác độc bởi vì trong giòng máu ta có sự thánh thiện.”