Lết những bước chân mỏi mòn ra ngoài khung cửa sổ, nhìn xuống con đường tấp nấp từ căn hộ tầng 9…cắn chặt lấy môi, cầm cự những tiếng nấc nhói lòng…Những giọt lệ tình không may phải rơi trong hối thúc.
Thành phố lên đèn, ánh sáng chói loá len lỏi trên những con đường kẹt cứng, họ đang bắt đầu đếm ngược…chỉ còn 15 giây nữa là thời khắc chuyển dời sang năm mới, 15 giây nữa, cả đất nước hoà trọn một niềm vui…Và bắt đầu từ đây cho đến 15 giây nữa, cô gái 17 tuổi…đã thành một người đàn bà – Một-người-đàn-bà-bất-đắc-dĩ…
Một năm sau, sau quãng thời gian cô lẩn tránh cậu. Một điều kì lạ, nếu như sau khi mất cái đấy, những cô gái đều bấu víu quỵ luỵ van xin những thằng con trai…thì cô lại không làm như thế. Cô đã lảng tránh, chuyển trường..Không còn gặp mặt, cô đổi thay tất cả…Chỉ còn 1 điều, hận thù và quên đi những giây phút không đáng có đã qua. Thế nhưng, mọi chuyện không dễ dàng như người ta nghĩ.
Đúng vào cái đêm giao thừa ấy…Tình cờ cô gặp được một người con trai khác..Anh ta cảm cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Dường như, cái nét đàn bà trong cô nó tạo ra là để quyến rũ những thằng con trai thèm khát…Cô đã từng cám ơn cậu người yêu cũ vì điều đó. Và chỉ là một lời cám ơn hằn thù sâu tận.
Họ nói chuyện với nhau, đi chơi với nhau được vài lần thì cậu ấy ngỏ lời yêu cô…Tổn thương vì một lần yêu mất mát, cô không còn dám tin vào tình yêu thật sự. Trong một quán bar sang trọng, khi cậu đặt tay lên tay cô và ngỏ lời yêu đầu tiên hết sức lãng mạn, cô đã nhìn, cũng vẫn là ánh mắt ấy, và buông một lời đau đớn mà ko phải ai cũng dám nói ra: