Ba người cười xòa rồi vui vẻ bước ra xe. Không khí vũ trường vào đêm thứ Bảy bao giờ cũng rộn rịp. Hầu như mọi người, mọi giới chỉ cần có rủng rỉnh chút đỉnh là có quyền hiên ngang vào vũ trường, hiên ngang múa may và hiên ngang to tiếng coi như chỗ không người. Trong khung cảnh mờ mờ ảo ảo cuả vũ trường. Quan thấy hai chị em Dung, Hòa như đẹp hơn gấp bội. Trong lòng chàng càng thêm háo hức. Chờ lúc ban nhạc chơi điệu slow mùi mẫn, đèn đóm tắt hầu như tốt thuị Quan mới đứng đậy, đưa tay mời Dung ra nhảỵ Dung hơi ngập ngừng. Nhưng nếu không nhảy thì coi cũng không đuơ.c. Nàng vốn đã nhảy dỡ, slow còn không chịu nhảy thì chỉ có nước….nhảy đực chứ biết làm gì bây giờ. Quan ôm ngang eo Dung, đưa nàng bằng những bước chân điêu luyện xa gần chỗ Hòa ngồi khuất sau mấy cặp khác, Quan mở màng tán ngay:
-Không ngờ mới một thời gian ngắn không gặp mà Dung….trông khác hẳn.
Dung giả bộ ngây thơ:
-Khác thế nào hả anh ? già hẳn đi hả?
– Không! Dung đẹp hơn xưa nhiều.
-Vậy là hồi trước, Dung xấu lắm hả?
-Anh có nói Dung xấu bao giờ đâụ Hồi xưa cũng đẹp nhưng mà bây giờ… càng đẹp hơn. Đẹp mà…khêu gợi nữa.
Dù trong bóng tối, Dung cũng cảm thấy hai gò má nàng hồng lên, vừa thẹn thùng vừa thích thú. Nàng mắng yê.
-Thôi đi ông tướng, chỉ giỏi nịnh đầm.
Quan thấy coi bộ được, chàng tiến mạnh hơn:
-Anh nói thiệt mà.
Vừa nói, Quan vừa xiết chặt vòng tay, cả người Dung áp chặt vào Quan. Dung nghe như bủn rủn cả tay chân trong khi nàng cũng cảm nhận được bờ háng nàng đang bị một vật gì cứng cứng cạ mạnh. Dung vừa đê mê, vừa hồi hộp, cúi đầu không dám nhìn Quan. Thấy nàng không phản đối, Quan càng xiết chặt hơn. Hai người như hông còn di chuyển được nữa, chỉ nhích qua nhích lại theo tiếng vừa đủ để cho hai thân xác cùng bốc lủa như nhaụ Bản nhạc vừa chấm dứt. Quan dìu Dung trở lại bàn. Dung đi mà cảm thấy bước chân mình vướng vướng, rin rít bởi một chất gì như keo đã rỉ ra bên trong chiếc quần lót tự bao giờ.