Bên đây ngôi biệt thự lộng lẩy, Phượng đứng trên sân thượng quan sát cảnh sinh hoạt của khối nhà ba tầng; hôm nay nàng mặc loại đầm ngắn với lớp vải thật mỏng có thể thấy rỏ hai núm vú màu bánh ít và chiếc quần lòt màu hột gà, vài ngọn gió thổi tung mái tóc của nàng bay bồng bềnh, nàng không buồn vén tóc nhấp nhẹ ly rượu rồi ngó ra vùng biển xanh biết bên dưới.
Một chiếc limousine màu ngọc thạch quẹo vào cổng biệt thự chạy từ từ mất hút dưới hàng cây; tiếng Cell phone vang lên Phượng bắt máy:
_ hello! …I’m speaking, everything ready? ….they’re in the lobby?….OK good, I’m coming down!.
Nàng off phone đặt lên chiếc mâm bạc do gả thanh niên có những bắp thịt cuồng cuộn đứng kế bên, gả mặc duy nhất cái khố mỏng quấn sơ sài quanh hạ bộ với một nút thắc gúc hình cái nơ bên hông phải chỉ cần một cái giật nhẹ là chổ kín được phơi bày. Phượng đưa tay ngắt nhẹ vào đầu vú gả rồi quay lưng đi; gió thổi bật lên để lộ hai cái mông trần bị nắng ăn còn in hình chiếc quần bơi trắng phiếu trên phần thịt ngay kẻ đít là sợi dây thật nhỏ của chiếc quần “thong” chạy từ thắt lưng xuống tới miếng vải che âm vật. bới lại mái tóc nàng đi về hướng thang máy.
Trong phòng khách là đám người bị bịt mắt hai cánh tay trói ngược ra sau, tất cả bốn nam ba nữ còn trẻ tuổi; họ ngồi dồn vào cái sofa hình chử L chờ đợi với cả một nổi hoang mang sợ hãi. Phượng chậm rãi bước đến cái bàn bureau ngồi vào chiếc ghế bằng da đắt tiền liếc mắt về một tên cận vệ ra lệnh:
– Unblindfold ‘em!