Hiệp nhắm mắt hai hàng lông mày đâu lại, chàng không nói gì vẩn đứng bất động, mặc tình cho Phượng tuột mạnh chiếc quần lót của chàng xuống làm dương cụ cứng ngắc bung lên thật mạnh theo sức đàn hồi đập vào bọng đái chàng kêu “chách!” thật lớn. Chàng đứng lạnh lùng như pho tượng, trong đầu Hiệp đang có rất nhiều ý tưởng mâu thuẩn thuỷ chung không thể giải quyết được. Chàng muốn bế Phượng lên hôn thật đắm đuối và làm tình với nàng cho đến giọt tinh khí cuối cùng; chàng củng muốn đấm thật mạnh vào bộ mặt đê tiện của nàng đã làm chàng phải điêu đứng suốt mấy tháng qua, nhưng Hiệp không làm được, ý chí rất cứng rắn mà thân xác quá yếu đuối khi giữa hai đùi chàng như có luồng điện cực mạnh chạy khắp nhục thể nóng ran của Hiệp. Vì đã lâu ngày thiếu vắng đàn bà, được một lát chàng rùng mình hóp bụng lại xịt từng đợt chất lõng màu trắng đục thật mạnh vào sâu trong miệng Phượng.
Hai thân xác loã lồ lại oằn oại quấn lấy nhau, lưỡi cọ lưỡi mu cạ mu; mồ hôi rịn đầy khắp da thịt đến bóng loáng, họ tan chảy trong dục tình nóng bỏng.
Một tiếng ầm thật lớn, cánh cửa phòng mở bung ra như muốn vở; Tâm xuất hiện với khuôn mặt lạnh lùng cùng với một đám người đi vào. Trước tình thế bất ngờ làm Hiệp và Phượng bàng hoàng bất động loã lồ, cả hai đang trong tư thế giao cấu; ngực nàng úp xuống giường, hai chân gập lại thành góc chín mươi độ hơi dang rộng làm cặp mông căn tròn bóng lưởng nhô cao lên đang đón trọn hết khúc dương cụ của Hiệp bên trong âm đạo. Tâm gầm lên:
– tách tụi nó ra!