Chiếc xe băng nhanh trên Gardiner Express, bỏ xa những cao ốc chọc trời tiến về hướng phi trường. Thời tiết tháng bẩy đang toả sức nóng kinh hồn bao trùm thành phố Toronto; mọi người túa ra đường với những y phục mát mẻ, nhất là phái nử điển hình là Loan cô thư ký của Hiệp đang ngồi bên cạnh với chiếc áo thung cột dây và chiếc váy cực ngắn, chỉ một cơn gió nhẹ củng thấy được chiếc quần lót màu hồng nhỏ xíu nằmgiữa hai đùi trắng mịn của nàng. Tuy là thư ký riêng của Hiệp nhưng nàng không thấy bị phân biệt qua cách đối xử của chàng, mà trái lại làm nàng cảm thấy gần gủi hơn trong trái tim Loan dường như đang nẩy nở một tình cảm khó tả đối với nàng chàng là một báo vật duy nhất trong đời nàng; Loan yêu Hiệp không phải vì địa vị của chàng mà chỉ vì bản chất trung trực đầy nam tính của chàng, nàng định có một ngày sẽ thố lộ với Hiệp bằng tất cả tiếng nói chân thành của con tim rồi để tự chàng quyết định.
– nghĩ gì mà ngồi thừ người ra vậy chị? Hay không được khoẻ à? _Hiệp hỏi.
– Đâu có! Nhưng mà để ý chi vậy?…đàn ông gì kỳ quá hà!_Loan cười khẻ.
– Trời ơi! Tội cho tôi quá mà!…xin đừng hiểu lầm nhe…đó chỉ là..
– Thôi được rồi…chọc chút cho vui! …làm gì cuống lên vậy? Thật ra ông củng quan tâm cho người khác quá há?
– Thì đồng nghiệp với nhau mà, không quan tâm cho chị thì cho ai?
– Dử hôn lâu lâu mới nói một câu nghe cải lương khiếp nhỉ?_ nói vậy nhưng Loan đang xúc động trong lòng.
– Trời đất!…chị giỏi có tài ăn hiếp tôi thôi. _chàng cười mỉm.