Thằng Thọ nói xong quay lưng đi thẳng vào trong nhà khiến con Loan phải bước theo. Vào đến phòng khách con Loan muốn loé mắt vì sự rộng rãi và đồ đạc sang trọng được trưng bày xung quanh. Thấy con Loan đứng sớ rớ thằng Thọ liền nói:
– Ngồi đi em, để anh đi lấy nước cho em uống nhen.
Con Loan không để ý sự thay đổi xưng hô thân mật của thằng Thọ.Nó còn lo mải mê ngắm nghía những cái mà hồi nào đến giờ nó chưa hề được thấy. Khi đặt mông xuống ghế salon người nó lún xuống gây một cảm giác thật êm ái. Đợi thằng Thọ đi khuất nó liền nhún mình mấy cái để tận hưởng thêm cái sướng khi được ngồi trên cái nệm của ghế salon.
Thằng Thọ mang ly nước ngọt ra đưa cho con Loan rồi tỉnh bơ xề xuống ngồi bên cạnh. Cái nệm lại bị lún thêm làm người con Loan muốn chúi vô người thằng Thọ. Con Loan hoảng hốt ngồi xích ra.
Thằng Thọ làm như không biết lên tiếng:
– Hồi nãy em hỏi Đắc hả? Mấy hôm trước có ngủ nhà anh. Nó nói đi buôn gì đó hai ba tuần mới về. Em có cần gì cứ kiếm anh giúp đừng ngại chi hết nhen.
– Ah! vậy là em yên tâm rồi. Em chỉ sợ ảnh có chuyện gì mà hỏng thấy ảnh về nhà thôi.
Trò chuyện được một lát tự nhiên con Loan thấy người nóng ran mắt cứ muốn nhíp lại.
– Tự nhiên em thấy mệt quá. Thôi em về nhen anh Thọ.
Nói xong con Loan cố đứng lên thì lại té phịch xuống ghế. Người cứ như không còn hơi sức. Thằng Thọ khoái trá đi ra ngoài đóng cửa lại, rồi tiến lại gần bế xốc con Loan trên tay bước lên lầu.