Sau vài tuần dưỡng thương. Hiên ngựa dốc hết lực lượng đi san bằng đám tàn dư của thằng Khải rỗ. Lại thêm một trận đâm, chém long trời lở đất. Cuối cùng thì thằng Hiên ngựa cũng dẹp tan đám đàn em trung thành của thằng Khải rỗ, chiếm được toàn bộ địa bàn ở Huế. Nó giao cho thằng Hiếu hô ở lại để trông coi. Còn thì tất cả các chiến lợi phẩm, luôn cả con bồ đẹp nhất của thằng Khải rỗ. Nó mang hết về Bảo Lộc. Thằng Đắc vì có công cứu giá trong lần trước, nên được Hiên ngựa tín cẩn giữ ở bên cạnh để làm cận vệ.
Lúc đầu thằng Đắc cảm thấy rất là hãnh diện vì mới nhập băng mà đã được thằng đại ca coi trọng cho đi theo một bên. Nhưng chẳng bao lâu sau nóù mới biết là dính bên cạnh thằng đại ca Hiên ngựa thì không mấy gì là sung sướng. Bởi vì khi ra đường thì đôi mắt nó cứ phải dáo giác ngó xung quanh, chỉ sợ thằng đàn anh xảy ra chuyện. Rồi lại còn phải giữ gìn ý tứ nữa. Nhưng cái điều mà thằng Đắc rầu nhất vẫn là phải đứng ở ngoài gác cửa phòng cho thằng Hiên ngựa mỗi khi về tới sào huyệt. Cái con bồ cũ của thằng Khải rỗ tên Thu. Tuy người nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng dâm hết biết, nhiều thằng đàn em của thằng Khải rỗ trước kia thường hay gọi lén nó là ” Thu đạm”. Mà mấy thằng đó nói lén cũng chẳng sai chút nào. Cứ mỗi lần Hiên ngựa đi làm ăn về là con Thu sà ngay vào lòng nó để vòi vĩnh, rồi vắt cho bằng hết những ” giọt sữa ” trong người của thằng Hiên ngựa mới chịu thôi. Đã vậy nó còn có tật khẩu dâm hết rên rỉ, rồi lại gào thét. Khiến thằng Đắc đứng gác ở ngoài xốn xang cả người.