Cũng bởi vì nãy giờ chị hai Ngọc chỉ được ông Lạc khẩu dâm. Bây giờ mới được con cặc cạ sát vào âm đạo nên chị sướng quá cứ rú lên từng chập. Ông lạc thấy chị hai Ngọc quằn quại, rên rỉ, hứng chí càng bơm dữ dội. Cho nên chưa đầy mười phút sau nước lồn của chị hai Ngọc theo con cặc của ông Lạc ào ào ứa ra cửa lồn. Ông Lạc dùng tay thấm lấy nó chét lên hậu môn của chị hai Ngọc. Bắt đầu ra sức làm nở lỗ hậu môn của chị. Chẳng mấy chốc hậu môn của chị mở ra đỏ hoét bằng cái đầu của chai bia. Không cần biết chị hai Ngọc có đồng ý hay không. ông Lạc bất thần rút con cặc của ông ra khỏi lồn đưa lên lỗ trên chầm chậm dúi vào. Thoạt đầu ông cứ sợ không nhấn vô được cái lỗ bé xíu khiến chị hai Ngọc phải ré lên vì đau, rồi không cho ông được thám hiểm cái lỗ đít của chị nữa cho nên ông vừa nhấn cặc vừa lấy tay day lên mòng đóc để đánh lừa cảm giác của chị. Nhưng ông Lạc lo quá xa. Ông càng nhấn thì con cặc của ông càng mở hậu môn của chị hai Ngọc ra to thêm và cứ thế tùn tụt chui vào. Chỉ một thoáng sau thì cả con cặc của ông đã nằm trọn bên trong. Ông hoàn toàn không nghe thấy những tiếng kêu thét đau đớn của chị Hai Ngọc. Mà chỉ nghe được những tiếng Uhhh… Ơơhhhh.
Quả như lời của mấy thằng bạn ông diễn tả. Một cảm giác sung sướng, kỳ diệu khi con cặc được nằm sâu trong cái hậu môn. Mỗi một lần rút ra đẩy vào là cả một sự cọ sát tối đa giữa da thịt của hai người. Ông Lạc nhiều lần phải dùng những kinh nghiệm từng trải của mình như hít thở thật sâu, xua đuổi những hình ảnh của lỗ đít, lỗ lồn, tự cắn vào môi của mình để kềm hãm xuất tinh…. Tuy nhiên sự chật chội và co bóp của hậu môn, đồng thời những tiếng rên. Uhhh…ơơhhh nho nhỏ trong sự khoái lạc của chị hai Ngọc. Khiến cảm xúc càng lúc càng tràn ngập trong cơ thể ông. Cuối cùng thì ông đành bóp chặt hai bầu vú, trân người xuất đầy tinh khí lên lưng của chị hai Ngọc. Rồi nằm vật ra giường đểø trút ra những hơi thở gấp gáp, sung sướng. Chị hai Ngọc hoảng hồn sợ ông Lạc bị thượng mã phong nên dùng tay vuốt, ấn, lia lịa lên lồng ngực của ông Lạc, mong ông lấy lại được nhịp thở đều hoà. Một lúc sau ông Lạc mới trở lại bình thường. Ông ngượng ngùng nói:
– Dạo này sao cứ bị hụt hơi hoài, có lẽ anh bắt đầu già rồi.
Chị hai Ngọc an ủi:
– Chắc lúc này anh phải lo lắng nhiều cho chuyện buôn bán nên mới bị như vậy. Để em đi chợ mua thêm đồ bổ cho anh lấy lại tinh thần.
– Em nói cũng đúng. Dạo này mấy ông công an cứ kiếm cớ chận bắt hàng ngoại, rồi lăm le đòi kiểm kê tài sản hoài. Mới tuần trước cả con đường Huỳnh Thúc Kháng bị mấy ổng chận hai đầu. Tịch thu tùm lum hàng hoá. Không biết con đường chỗ anh còn làm ăn được bao lâu nữa. Thiệt tình cái ông nhà nước mới này, không biết thực hiện cái chủ nghĩa chết tiệt gì mà cứ cấm đoán tùm lum. Rồi em coi cứ như vầy hoài có tiền cũng chưa chắc mua được những thứ mình muốn. Nghe nói sắp sửa họ chỉ bán có bột mì với bo bo để ăn thay gạo. Điệu này chắc anh phải kiếm đường đi ra nước ngoài quá. Anh nghe nói bây giờ người ta kiếm con lai về nuôi để được đi Mỹ nhiều lắm.