Nhà bác có vườn rộng, nhà ba phòng ngủ, bác cho ” share ” bớt một phòng . Bác làm ông trùm ở họ đạo, người mướn phòng mới góa chồng, có chân trong ca đoàn, chỉ có hai mẹ con nên nhà cũng yên tịnh. Bác đưa tôi về, thì vừa lúc hai mẹ con sửa soạn đi ra. Cái ấn tượng đầu tiên, là bà này đẹp quá, đẹp lộng lẫy như mấy cô diễn viên ở Saì gòn. Ngực nở eo thon, da trắng nuột nà, mặc đồ đầm cổ rộng, cái cổ cao trắng ngần, mảng ngực trần lấp ló bầu vú phồng cao, áo ngắntay để lộ hai cánh tay tròn lẳn. Tôi nhắm tuổi chắc cũng cỡ đâu trên dưới băm lăm, tôi lí nhí chào bằng ” dì ” . Bác tôi giới thiệu là cô Nguyệt, thằng con tên Tú . Cô cười một tràng giòn tan, phô hàm răng trắng đều trên khuôn mặt bầu bĩnh, lại thêm má lúm đồng tiền: ” Cháu Hiển đây hả? Cháu cao lớn giống bác quá. ” Rồi cô xáp lại gần tôi, ôm lấy vai tôi mà bảo: ” Cao hơn dì nữa. Thôi, lo lấy cái bằng lái xe cho dì đi nhờ ” . Bàn tay cô mềm như bông, những ngón tay thon dài mịn màng chắc hẳn không bao giờ làm lụng vất vả. Như vậy là cô chấp nhận cách xưng hô dì cháu của tôi rồi. Tôi cảm thấy vui vui. ” Dì Nguyệt xin phép đi gửi con để đi làm.
Bác tôi giải thích:” Cô đem con gửi nhà quen bên khu apartment kế bên . Cô có trợ cấp, nhưng tối làm thâu ngân cho phòng trà Đèn Hồng lấy tiền mặt . Lái xe ăn bốn cái tích kết trong hai tháng, bị thu bằng lái, bây giờ phải đi xe bus ” . Bác xếp dọn chỗ ở cho tôi, bác nói tuần sau bác phải đi biển, nhưngsẽ nhờ cô Nguyệt nấu cơm cho tôi .
Dì Nguyệt và tôi thân nhau rấ? mau. Dì bảo có tôi nhà vui hẳn lên, vì, dì thì thầ? : ” Bác nghiêm quá mà ít nói. Có nói lại toàn giảng đạo không hà . Con biét không, bác còn dụ dì vô dòng Ba nữa kìa! Dì vô ca đoàn cho vui, chứ đâu có ngoan đạo đến mức vô dòng ba với mấy bà già sồn sồn!” .Ban ngày không đi làm dì rấ? rảnh rỗi . Thằng Tú buổi sáng có xe đón đi học ” pre-school”, nên ở nhà thường chỉ có hai dì cháu . Mấy bà mấy cô bên apartment sang trò chuyện. Tôi ngồi trong phòng, hay nghe được những mẫu đối thoại, cười nói ồn ào.
_ Sao mấ? bữa nay không sang em? Nghe nói có chàng nào dọn về đây với chị phải không?
_ Bậy nà. Thằng nhỏ cháu bác Hào đấy. À này, họ nói thằng cha Khâm vào nhà bà Thái bày của quý ra, có không?
(Về sau tôi mới biết có một bà người Thái lan, góa chồng ở cùng xóm) .
Xem truyện kí ức phang bà dì
_ Chị không biết à? Cha Khâm vô sửa ống nước giùm bả, ngồi chờ bả pha cà phê cho uống, chả kéo cái quần xoọc cho lòi con cu ra để khiêu bả.
_ Sao em biết?
_ Bả đi kể với bà cụ giáo, ai cũng biết mà. Anh Sơn bảo là cái thằng Khâm nhỏ bằng trái ớt, mà bày đặt .
Tiếng mợ cười rúc rích :
_ Anh Sơn của em bự lắm hả?
_ Quỷ chị nè. Mà chị nè, đàn ông ai cũng vậy hé. Sao mà sáng chiề? tối đêm, lúc nào anh Sơn cũng cứ lăn xả vào em được. Thích thì thích, mà nhiề? lúc cũng mệt.
_ Thôi đi em ơi, chồng còn trẻ, còn ham, thì ráng mà hưởng đời .
_ Vậy sao chị không kêu anh ấy về hưởng đời ?
Tiếng mợ thở dài:
_ Ôi dào, đã đi là cho đi luôn. Cái thứ vô trách nhiệm, lại còn dê,thấy đàn bà con gái già trẻ lớn bé gì là hơn hớn lă? xả vào như con heo nọc. Hồi đó dê cả em mà!
Lại tiếng cười khúc khích :
_ Thì ai mà ông ấy không dê, nhưng mà cũng chờn vờn vậy thôi, xơ múi gì đâu.
_ Tùy người đấy em ơi. Chị không cho de mau, thì bây giờ lãnh bịnh của chả rồi.
Cô bạn thì thào:
_ Mấy tháng nay rồi, không thấy thiếu cái đó hả?
_ Ờ cũng có nhiều lúc rạo rực lắm chứ, nhưng mình là đàn bà, không lẽ đi chơi bời?