Đó là mẫu đối thoại tôi nghe lỏm khi ngồi trong phòng. Nhưng ngay cả khi tôi ở khu nhà bếp hay phòng khách, mà dì chuyện trò với bạn, hay là nói qua phôn, thì dì cũng rất tự nhiên, coi tôi như đứa con nít .
Ở nhà dì Nguyệt hay mặc quần bà ba, cái áo cánh ngắn tay giống như mấy bà ở Sài gòn. Cổ áo rộng, lại thêm cái khe dọc mở chỗ giữa, lấp ló nhô lên trăng trắng hai bầu vú . Dì đi lại như con rán trườn, uốn éo mà nhẹ nhàng, ngực đưa ra đằng trước, đôi mông gồ tròn gọn nhúc nhích lên xuống . Hai cánh tay không mập nhưng tròn lẳn trắng như sữa, bàn tay đầy mà ngón thì ton dài. Tôi không có ý nghĩ suồng sã gì trong đầu, vì dì là bậc cô dì cậu mợ, nhưng cơ thể trai trẻ dậy thì tự nhiên thấy bứt rứt, nhiều khi bị nứng cứng ngắc trong quần muốn hãm không được.
Thằng Tú lớn rồi, mà dì lại có trò khi cưng con, thì gọi nó lại cho bú. Dì giải thích: ” Sữa có còn đâu, nhưng không cho bú thì nó nhớ ” . Không biết là thằng Tú nhớ, hay là dì nhớ. Mỗi lần dì cười khanh khách, gọi nó : ” Tú cưng của mẹ đâu, mâm …mâm… nào! ” .Dì kéo một bên áo, hở hết cả từ bụng tới bên sườn,nhích lên cho bầu vú với cái nuốm đo đỏ lộ ra dưới mấy ngón tay mợ giữ vạt áo. Thằng nhỏ lon ton chạy tới, gục mặt vào bú chùn chụt, một tay ôm mông mẹ, tay kia luồn trong áo đưa lên mân mê cái vú bên kia. Thằng bé bắt đầu bú thì dì hết cười, lim dim mắt xoa đầu con. Một lát dì mở mắt ra, cười hinh hích, đổi cho bú vú bên kia. Như cái máy, thằng Tú đổi tay, vừa ôm mông mẹ, vừa sờ vú, vừa gục đầu mà bú . Mỗi ngày ít ra một lần tôi lại bị rạo rực khi dì vạch trần vú ra cho con bú như vậy. Lâu dần, cứ nghe tiếng dì cười vang nhà, rồi gọi: ” Tú cưng của mẹ đâu, mâm….mâm…” là tôi đã nứng lên rồi, tôi kiếm cớ quanh quẩn gàn đó để liếc mắt nhìn trộm .