Người đi đường không khỏi ngoái đầu lại nhìn gã. Hắn mặc chiếc áo ngắn tay với những dải quấn quanh người làm từ da thú, trên đầu quấn một chiếc khăn trông như mấy người đánh cá ngoài Thái Hồ nhưng nó vằn vện rất khác người. Hắn để tóc xoã dài không búi với đám râu trên mặt như của một ông lão tuổi thất thập khiến gã nom không khác một tay người rừng. Nhìn qua là người ta biết hắn từ nơi khác đến, và nếu người ta nghe thấy tiếng hắn hỏi mua mấy chiếc màn thầu thì người ta sẽ biết hắn đến từ một nơi rất xa, chính là vùng Tây Vực quanh năm giá lạnh, bốn mùa tuyết phủ.
Lạ một điều là cho dù trông hình dong như vậy, gã trai lại không hề tỏ vẻ bối rối hay lạ lẫm gì với nơi này như thể hắn đã sống ở đây lâu lắm ròi. Tuy không thông thuộc hết đường ngõ đi lại song hắn vẫn rất ung dung, tuyệt nhiên chẳng phải dừng lại hỏi thăm người qua đường. Hắn mua liền mấy chiếc màn thầu bỏ vào tay nải rồi lững thững dắt ngựa đi lững thững như thể đang dạo cảnh đẹp nơi này vậy. Người ta chú ý đến hắn vì hình dong nhưng những tay sành sỏi có chút kiến thức giang hồ thì chỉ chú ý tới con người của hắn, đích thị là loại Xích Long nổi tiếng ngoài Tây Vực, cực kì hiếm gặp ở Trung Nguyên. Loài ngựa này cước trình hơn mấy trăm dặm, chân dài thân cao lớn khi chạy mồ hôi đỏ như máu, cực kì khôn ngoan và trung thành. Giá của một con Xích Long Thần Mã trên ngàn lượng, khiến người ta băn khoăn một gã trông như hành khất như hắn sao có thể sở hữu một con ngựa quý đến thế.
Hắn như làm ngơ trước cái nhìn tò mò của mọi người, bản thân hắn cứ thong dong đi qua các phố ngắm nhìn cảnh phồn hoa nơi này. Chỉ khi đi qua các kĩ viện nếu tinh ý mới thấy hắn rảo bước chậm hơn, thi thoảng đảo mắt lướt qua những cô nương cực kì quyến rũ ở chốn này.