-Đéo phải dấu, tính chú các anh còn lạ gì. Nếu chỉ uống nước nói chuyện không thì đời nào mày phải báo cho bọn tao trước tận 1 ngày – Thằng Huy ra chiều hiểu biết.
-Chuyện này liên quan đến gái gú đúng không – Thằng Tú chen mõm vào thêm.
-Oh thì cũng đúng, nhưng tao chỉ kể cho chúng mày một tý thôi. Căn bản tao cũng không chắc chắn lắm về cảm giác của tao. Chúng mày cũng biết mà, đã yêu đéo bao giờ đâu
Tôi bắt đầu kể, 3 đứa chú ý lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật gù. Nói chung tôi kể hết cho chúng nó. Trừ mỗi việc đối tượng là ai, nhà ở đâu tên gì là dấu thôi.
Lúc này 2 thằng kia mới lên tiếng. Chúng nó ngồi vắt chân, tỏ mặt nghiêm trọng. Bình thường 2 thằng này nói chuyện với mình cứ mày mày tao tao. Nhưng hôm ấy chúng xưng “ Anh “ và gọi mình là “ Cu” .Thái độ cức kỳ trưởng thượng. 2 thằng này mồm vốn sủa nhanh như súng máy, giờ cùng chĩa vào mình mà nã :
-Cu được bọn anh chỉ giáo cho là cái phúc bảy đời nhà cu rồi đấy. Cu đừng tưởng biết võ vẽ mấy thứ linh tinh mà đã là nghệ thuật. Nghệ thuật ở đây là nghệ thuật điều trị gái. Hôm nay bọn anh trang bị cho cu ít học trình, để về mà điều trị vẹo.
-Cu đừng cãi! Việc mà cu nên làm bây giờ là hứng lời bọn anh, rồi chép vào sổ, rồi vắt tay lên trán mà nghiền ngẫm!