-Chị dậy lâu rùi, đang ngồi trên lớp. Ai như em, ngủ đến 10h sáng mới dậy. Mà không cho gọi như kia đâu nha. Ai bé bỏng, hả, hả?
-Hehe, thì là chị đó. Em thấy chị vẫn bé bỏng lắm mờ.
-Không được đâu, ai mà bé bỏng. Đứa bé bỏng là đứa suốt ngày nũng nịu chị ấy. Mà chị sắp phải kiếm tra 1 tiết rồi. À chiều em với Trung qua nhà chị ăn cơm nhé, hôm nay mẹ chị về. Thế nhé, lát kt xong chị nt, hihi.
Mẹ chị về ????. Tin này với chị có lẽ là tốt, nhưng với tôi thì xấu vô cùng. Mẹ chị về thì làm sao tôi có thể sang nhà chị muộn được, sáng chị đi học, chiều đến lượt tôi. Tối thì cũng không thể dắt nhau vào trong phòng chị đóng cửa được , kiểu gì mẹ chị cũng để ý, mà có lẽ chị cũng không thích như thế. Nhà tôi thì không sao, nhưng 9 10h mẹ chị đã gọi về rồi thì làm ăn mẹ gì… haizz đúng là đen nhất quả đất. Tôi bắt đầu nghĩ phương kế để đối phó chuyện này, nhưng có vẻ Khó của Nam Cường quá. Đang nghĩ thì thằng Huy gọi điện thoại:
-What the fuck? . Gọi gì thế mày.
-Dậy chưa mày, đi mua quà với tao đi.
-Mua quà với mày? Tặng má mày hả?
-Ô, đéo nhớ gì à. Tối nay sinh nhật cái Trang đấy. Tao tưởng nó gọi mày rồi?
-Hả , thật à . Sao tao đéo nhớ gì nhỉ.
-Thế nhé, lát tao qua đó.
-Từ từ, để chiều đi, trưa thì có cái gì mà mua. 3h chiều nhé, ok?