-Đưa tao về nhé!
Đang hoan hỉ trong chiến thắng, tôi đồng ý ngay. Bỏ lại đằng sau là ánh mắt của thằng cu lúc nãy đang nhìn tôi như kiểu chỉ muốn thi hành án tử với tôi luôn.
Đi cùng đường với hội bạn một lúc, đến chỗ rẽ vào Tạ Quang Bửu thì chỉ còn tôi với cái Trang. Nó ôm chặt tôi không còn một khe hở, đến cả hơi thở cũng cảm nhận rõ rệt được. Tôi hỏi nó :
-Sao lúc nãy mày làm như vậy?
-Tao chỉ muốn cám ơn mày không quên sn tao thôi
-Nói dối, mày thích tao đúng không?
-Không..Giọng nó lạc đi. Tôi biết, nó không thể che dấu được cảm xúc của mình.
-Được rồi, tao hiểu. Nhưng chính mày cũng đã từng nói với tao. Là chúng mình mãi mãi là bạn, và mày luôn cần tao bên canh để chăm sóc, chí chóe với mày. Nhớ chứ?
-Nó không nói gì. Tôi biết nó không phải là một người con gái mạnh mẽ. Nó chỉ giả vờ mạnh mẽ mà thôi. Tôi không bao giờ muốn làm nó thất vọng, nhưng tôi phải nói thật với nó điều mà nó không muốn nghe.
-Đến nhà mày rồi nè. Vào rồi đi ngủ đi, có cần tao dìu vào trong nhà không?
-Không cần, tao có say đâu mà cần phải dìu.
Tôi gạt chân chống xe, khẽ lấy tay đẩy lưng nó đi vào trong nhà. Con bé không nói gì, có lẽ nó đang buồn lắm. Nhưng thôi, giờ nó buồn, nhưng sau nó sẽ biết. Lúc nào cũng có một người sẵn sàng bên cạnh và che chở cho nó, chỉ không thể yêu thôi.