Đúng lúc đó, tôi nhận được tin nhắn của chị :
-Thành à, em đã về chưa. Hơn 11h rồi đó, hôm nay đi chơi vui chứ?
-Cũng vui chị ạ, chị đã ngủ chưa. Chờ em một lát nữa em về, đừng ngủ nhé. Em muốn kể cho chị chuyện này.
-Ừ em về đi, bác và cái Nga ngủ rồi. Em ra cổng chờ chị nhé.
-Okie, em về ngay đây!
Tôi bắt đầu trở về nhà, có lẽ lúc này tôi cần một người để tâm sự, và chị là người hợp lý nhất để tôi có thể nói hết những gì đang vướng mắc mà không cần phải dấu diếm gì. Đi tới đầu ngõ, tôi đã thấy bóng chị đứng đợi trước cửa nhà. Hôm nay chị mặc áo thun trắng và quần đùi. Mái tóc buộc cao kiểu đuôi ngựa, và khác một điểm là hôm nay chị đeo kính. Vừa thấy tôi dựng xe xuống, chị đã khoe :
-Hôm nay thấy chị khác không nhóc?
-Đeo kính chứ gì, kiếm đâu ra cái của nợ đó thế @@!
-Của nợ nào, của bạn chị tặng đó.
-Bạn chị, đứa nào?
-Đứa á, phải là anh hay chị nò chứ. Mà nói em cũng đâu có biết, em đã gặp đứa nào bạn chị đâu.
-Em gặp 2 3 đứa rồi, hôm nọ chúng nó đến nhà chị chơi còn gì. Thằng Tuấn Anh với cái Hạnh lùn lùn gì đó.
-Đó đó, là Tuấn Anh tặng chị đó. Mà thôi, nhận xét đi. Có đẹp không nào?
-Ờ, đẹp. Tôi miễn cưỡng đáp.
Chị cười tít mắt, đúng là con gái. Khen thật hay đểu cũng không nhận ra nữa. Mà cái thằng Tuấn Anh ml, mới nhìn thôi đã thấy ghét. Con trai đéo gì nhìn như đàn bà, mà đàn bà cũng đã là phước 3 đời nhà nó, đéo bị tôi phán cho là bê đê là may. Hôm nọ đến nhà chị chơi, nó xách nguyên cả lẵng hoa tặng chị. Hôm nay rình lúc tôi không có nhà, lại đến tặng kính. Thật ra nếu nói tôi ghen với một thằng như thế, thì là oan cho tôi quá. Chỉ là thấy hơi ngứa mắt, với cả cũng không muốn chị chơi với bọn lai căng. Gần mực thì đen, gần đèn đéo tối mà, hehe.