-Đi ăn caramen trước nha em, lâu rồi chị không ăn. Hôm nay nóng, thèm quá, hihi
Tôi đồng ý ngay, vì đây cũng là món tôi thích. Thẳng tiến đến quán caramen thập cẩm trên chợ Nguyễn Công Trứ, tôi chọn vị trí ngồi ở gần đướng, hướng ra ngoài. Theo tôi đây là view đẹp, vừa có thể ngắm chị, lại thình thoảng đá mắt ra nhìn mấy em đi đường cũng được. Công nhận con gái Hà Nội càng ngày càng đẹp. Mấy đứa con nít hiện giờ nhìn xấu ỉn, nhưng chỉ mấy năm sau thôi là khiến cho vô khối anh đập đầu vào tường được .
Vừa tận hưởng vị ngọt ngào, thơm mát của caramen, tôi vừa ngồi ngắm chị. Trông chị hôm nay xinh quá, đôi má ửng hồng vì đi đường nóng, từng giọt mồ hôi li ti đọng trên trán, nhìn vừa thương vừa yêu. Đôi môi hồng chúm chím ngậm từng viên đá nhỏ để tan dần trong miệng. Thình thoảng lại khẽ nhăn mặt, vì đá lạnh và tê. Nhưng ngay sau đó lại tủm tỉm cười ngay được. Tôi thấy vậy cũng bật cười, trông chị lúc này như trẻ con vậy. Một lúc sau, quán đông dần. Quán này khoảng 4, 5h chiều là chật cứng, toàn gái xinh. Giờ thình thoảng tôi vẫn hay lên đây ăn, để bổ sung năng lượng cho mắt và để tránh được cái bệnh đần. Công nhận phương pháp này của tôi hiệu quả hơn cả tobicom, nhưng mỗi lần về đều chảy mất cả lít nước dãi. Thành ra chữa được cái bệnh về mắt và tư tưởng, nhưng lại mắc thêm cái bệnh ở mồm!