Tôi khép cửa sổ rồi bật điều hòa cho đỡ nóng. Chị vẫn nằm trên giường chống cằm xem tivi. Trong chị khá mệt mỏi vì đi cả ngày. Tôi hỏi:
-Chị mặc váy thế này nằm không thấy khó chịu à?
-Có chứ, nhưng làm gì có gì mà mặc nữa. Chị nhăn mặt.
-Thì thôi đừng mặc nữa, thế là mát nhất, hihi. Tôi cười khoái trá.
Chị không nói gì. Mặt đỏ ửng, nhìn rất yêu.
Đúng lúc đó, playlist mở đến bài Wo Bu Pei của Jay Chou. Tôi bảo chị xem clip bài này thử xem. Chị được cái là không bao giờ từ chối thứ gì mà tôi giới thiệu nên quay sang xem ngay. Chị khen cô gái đóng vai chính trong clip đó xinh, đến đoạn cô ta ngồi cạnh Jay đang chơi piano, trên người chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng tôi bỗng nảy ra một ý. Tự dưng tôi lại muốn thấy chị như vậy, chắc là đẹp lắm. Tôi quay sang bảo chị:
-Hay chị mặc thế kia đi, em thấy cũng hay đó.
-Thế nào?
-Mặc sơ mi trắng ý.
-Nhưng mà ngại lắm, tự dưng lại mặc đồ em à.
-Có gì đâu mà ngại.
Vừa nói, tôi kéo tay chị đến tủ quần áo. Chọn được một chiếc sơ mi trắng khá rộng, tôi đưa cho chị. Chị cầm lấy rồi đi vào nhà tắm, không quên dặn tôi một câu:
-Cấm nhìn nha!
-Ừ, em mà nhìn trộm thì làm con chó hehe.
Tôi leo lên giường, hí hửng chờ đợi. Trong nhà tắm, tiếc nước bắt đầu xả khiến tôi càng nóng lòng hơn. Một lúc sau, chị bước ra. Hình ảnh lúc này của chị có lẽ cả đời tôi không quên được. Trên người chị lúc này chỉ mặc đúng chiếc áo sơ mi trắng, để lộ cặp chân dài miên man trắng nõn và những đường cong huyền bí dưới lớp áo mỏng. Chị ngại ngùng tiến về phía tôi, sau đó ngồi sát về phía cuối giường. Tôi biết nhìn chằm chằm vào một người là bất lịch sự những vẫn không rời mắt ra được. Chị với tay tắt đèn, chị để lại đèn ngủ, chắc là để không cho tôi nhìn đây. Nhưng khổ nỗi, dưới thứ ánh sáng mờ ảo phát ra từ đèn ngủ lại càng làm tôi phấn khích. Chị leo lên giường, kê gối dựa lưng vào thành giường tiếp tục xem tivi, như kiểu cố tình không để ý là có tôi đang ngồi bên cạnh. Tôi khẽ đặt tay lên đùi chị, chị cầm tay tôi bỏ ra chỗ khác. Chị nói: