-Thôi được rồi, em đi tắm rồi thay đồ đây.
Chị vào nhà tắm, tôi mặc vội cái quần đùi rồi chạy lên phòng thằng Trung thám thính. Đứng đó tầm 5 phút vẫn không thấy động tĩnh gì nên nghĩ bụng : “ Mẹ, xếp hình cho lắm vào hôm nay ngủ trương dái ra đến giờ chưa dậy “. Bỗng trong phòng có tiếng cọt cẹt, tôi lại nghĩ : “ What the fuck, lại chiến tiếp à? “. Tiếng cái Nga cất lên :
-Anh, anh dậy đi. 8giờ rồi kìa!!
Thằng Trung ngái ngủ đáp lại:
-Ngủ thêm chút nữa đi, 9 giờ rồi dậy.
-Không được, em phải về. Bà Phương hôm qua không có chìa khóa, không biết đi đâu rồi đây này.
À hóa ra vẫn lo cho chị mày cơ đấy, nhưng đéo phải lo đâu, đêm qua anh rể chăm sóc cẩn thận lắm. Tôi cười thầm.
-Được rồi, em thay đồ đi rồi anh đưa về. Giọng thằng bé vẫn không khá lên là mấy.
Hỏng rồi, tôi phải tìm cách để cho hai đứa này ra ngoài trước rồi mới để chị ra, đụng mặt nhau thì bỏ mẹ. Tôi phi xuống nhà, kéo rèm cửa sổ rồi đóng cửa thông ra ban công lại vì cửa sổ phòng tôi nhìn thẳng xuống đường, bao quát được toàn bộ khu phố luôn. Sau đó play ít nhạc chào buổi sáng, không quên vặn to volume để át tiếng nói chuyện phòng trên và tiếng xe máy. Chị lau khô tóc, bước ra nói:
-Sao anh không mở cửa sổ ra cho thoáng, mới sáng sớm mà?