-Anh thấy hơi nóng, thôi bật điều hòa đi em.
-Chị ậm ừ.. Tôi nói tiếp:
-Em gọi cho mẹ coi.
Chị nhấc điện thoại lên gọi cho bác Lan. Nói chuyện một lúc, có vẻ như bác rất giận vì cả hai đứa đêm qua đều không có mặt ở nhà. Chị cúp máy, quay sang nói với tôi :
-Mẹ em nửa tiếng nữa là về tới nhà rồi. Anh đưa em đến cổng để em còn lấy chìa khóa mang đi làm lại.
Hả, gấp vậy sao. Tôi chột dạ, giờ mà xuống nhà thì rất dễ gặp đôi kia. Tôi thương lượng:
-Hay em bảo mẹ là em về nhà rồi nhưng nắng không chờ được nên sang nhà anh ngồi một lát.
-Vậy mình xuống phòng khác nha anh. Chờ gì lại chờ trên phòng ngủ.
Hỏng, xuống phòng khách khác đéo gì lạy ông tôi ở bụi này. Tôi nói tiếp:
-Thôi em cứ ở trên này có sao đâu. À, anh có cách rồi.
Tôi chạy đến bàn học, soạn lỉnh kỉnh sách vở bút mực đầy ra bàn rồi bảo.
-Thế này là ok rồi, mẹ lên em cứ bảo là đang chỉ anh một số bài tập, em thấy anh thông minh không hehe.
-Ừ vậy cũng được, thế anh cần chỉ bài nào?
-Zời ạ, hiện trường giả thôi. Anh thông minh ngời ngời thế này đâu cần em phải chỉ. Tôi khoái trá.
Chị cắn nhẹ lên vai phải tôi, tôi kêu : Á lên một tiếng. Giành lấy tay rồi hôn chị, chị đáp trả nồng nhiệt. Chúng tôi lại ôm ghì lấy nhau một lần nữa. Được một lúc tôi nói: