Bác chỉ được cái nói chuẩn, cứ thế mà phát huy thì tốt quá, tôi cười thầm. Tôi lại quay sang bảo chị:
-Thôi lần sau có việc gì thì cứ sang nhà em mà ngủ nhé. Để em trông chị luôn , hehe.
-Ai cần em trông!!. Chị bĩu môi, trông duyên lạ.
-Thôi 2 đứa đừng cãi nhau nữa. Phương mang chìa khóa đi làm lại đi con. Rồi về nấu cơm, lát gọi thằng Trung sang ăn cơm luôn Thành nhé. Dạo này bác cũng không gặp nó, chắc là bận học lắm à cháu?
Bận đéo gì, tối qua bắt được con ghẹ 47kg gặm cả đêm chưa hết kia kìa. Tôi nghĩ thầm.
-Cũng bình thường bác ạ, về nhà là nó lên phòng luôn nên cháu cũng không có thời gian nói chuyện với nó.
-Ừ được rôi, lát 2 đứa sang ăn cơm nhé. Bác về đây.
Bác và chị đưa về, tôi đứng nhìn bóng chị đi dần ra cửa bỗng nhiên xao xuyến lạ. Liệu chúng tôi có thể cùng nhau đi đến cuối con đường không?, tôi không biết. Nhưng giờ đây, tôi đang rất yêu chị. Thứ tình cảm xuất phát từ trái tim của một người đàn ông chứ không phải yêu đương nhăng nhít ẩm ương của cậu trai mới lớn. Tôi đóng cửa, lên phòng tiếp tục suy nghĩ. Giờ đây, tôi phải làm thế nào để sáng tỏ chuyện thằng Trung với cái Nga?
Nhấc điện thoại tìm số Phong, tôi dò Contact đến tên “Phong Đụt” thì dừng lại :
Calling mobile…..thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau.. The first that you have called is not available at the moment, please try again later.