-Thôi Nga với anh tự nhiên, mấy đứa em ở nhà thôi. Kèm theo một nụ cười hơi gượng và có vẻ đểu giả.
-Ừ vậy một lát bọn anh mới đi, giờ mới 1 giờ mà.
Một lúc sau thì cả nhà cơm nước xong, chị và cái Nga đi rửa bát còn tôi và thằng Quân ngồi ở phòng khách xem tivi. Thằng Trung thấy thế cũng tức tối lủi về nhà, thực ra nếu để so sánh giữa hai thằng, thì em tôi chẳng hơn được thằng kia cái gì ngoài việc ngoan ngoãn, hiền lành. Nhưng dù sao nó cũng là em tôi, nên tôi quyết giúp nó chuyến này. Nếu mà thành công thì khác gì Tôn Sách, Chu Du cưới Tiểu Kiểu, Đại Kiều.. Bỏ mẹ một cái là Tôn Sách chết non, còn tôi lại đéo muốn thế. . Thằng Quân thỉnh thoảng lại quay sang cười cười với tôi, nhưng tôi đoán là cười đểu. “ Đéo ưa gì bố mày thì tỏ mẹ thái độ ra , cứ cười cười nhìn ngứa cả đ..”. Tôi nghĩ thầm.
Một lúc sau thì cái Nga và thằng Quân đi bơi, chị với bác Lan thì đi shopping. Nghĩ ở đây cũng hết việc của mình, tôi nhắn tin cho chị rồi trở về nhà.
Ngoài lề một chút, chắc bác nào ở Hà Nội cũng biết được cái khu Khương Trung và Khương Hạ ngày ấy nổi tiếng về hai loại người đấy là nghiện hút và cave. Lúc nãy ra đường gặp lại một em cave ở mấy quán Karaoke ngày xưa mình hay ngồi, nói chuyện với em ấy một lúc.