-Chuyện, không tinh sau trị được anh.
Nhâm nhi cốc chanh đá, tôi thả người thư giãn, chị thì tiếp tục nấu cơm. Khoảng một lúc sau, mọi người đã có mặt đầy đủ ở nhà để chuẩn bị cho bữa cơm chiều. Tuy mỗi người một việc nhưng hôm nay mọi người đều rất vui, cười nói suốt. Ăn cơm xong, mấy đứa rủ nhau đánh tá lả, tôi với chị một bên chéo cánh. Ngồi trầy trật hơn 2 tiếng đồng hồ lãi được 80 nghìn, tôi với chị lên phòng, nói dối chúng nó là lên lấy mấy cuốn sách về tối đọc. Thực ra là để âu yếm nhau tý xíu, sau một ngày nhớ mong. Hôn nhẹ chị tạm biệt, tôi về nhà, người uể oải rã rời.
Reeng… reeng…. Một ngày mới lại đến. Hôm nay tôi xuống trường từ sớm, do phải thi tổng kết môn trong hai ngày nên tôi ở dưới trường luôn. Hình như tôi chưa nói cho mọi người biết về trường tôi học, đấy là trường ĐH Công Nghiệp ở Nhổn, cách nhà tôi gần 20km. Do thi cả sáng lẫn chiều trong hai ngày, nên tôi quyết định ở nhờ nhà bạn chứ không về mặc dù rất nhớ chị. Nói chung trong hai ngày đó, cũng không có gì đáng để kể cả. Hàng ngày, vác cái đầu rỗng tuếc đến phòng thi, ngồi chơi (bạn đang đọc truyen 18+ tại Truyen18.vip) điện tử gần 3 tiếng rồi cuối giờ thấy giáo phím một cái là các con zời như ong vỡ tổ cầm USB đi copy bài của bạn rồi về sửa tên người làm, thế là xong một buổi thi. Nhiều lúc tôi cũng thấy ngán ngẩm, nhưng do chất lượng đào tạo VN còn kém quá, nhất là những ngành công nghệ. Đến thấy trưởng khoa còn phải phán một câu “ Học ngành này, thằng nào hiểu được 30% bài giảng là giỏi, 20% là khá, 10% là trung bình, còn không hiểu gì thì cũng không đáng trách”. Theo tôi đây là câu nói đáng đồng tiền bát gạo nhất của thầy, ít nhất, nó cũng là cái thực chất, đéo bao biện.