Có một lần, tôi nghe được một cái radio, tên là “ 2 trái tim không cùng nhịp đập”. Có một đoạn thế này:
Tình yêu giống như chơi trò chơi xếp hình, mỗi mảnh ghép có 1 vị trí duy nhất trên bức tranh, đôi khi ta thấy mảnh ghép này có màu sắc, hình dáng thật phù hợp, nhưng khi đặt nó vào mới thấy nó không thể ở đó.
Có lẽ, tôi đã tìm được mảnh ghép của cuộc đời mình. Nhưng đôi tay vụng về lại không đưa được mảnh ghép đó vào đúng vị trí, hoặc có thể tôi tìm ra nó khi còn chưa đủ chính chắn, chưa đủ sự can đảm, vị tha và bao dung để bước tiếp trên con đường đó, tôi đã chùn, và thấy mình thật hèn.
Ngày chia tay, cũng trên con phố quen thuộc, chúng tôi buông tay nhau. Tôi nói:
-Anh yêu em…
-Em cũng yêu anh..
Nhưng.. lại chẳng bao giờ có thể yêu nhau đúng nghĩa được nữa.
“Ngày nắng về trên lối xưa………..Phố yêu anh chờ”
Trở lại câu chuyện chính, sau khi tổ đội diệt mồi đã có mặt đông đủ, team con gái vào bếp để nấu ăn. Con trai bọn tôi, có nghĩa vụ cao cả hơn là ngồi … đầu đít và 3 cây để lệ quyên tiền mua rượu, nước ngọt và đi hát. Chạy lên phòng, tôi rút ngăn kéo và găm vào ví đồng 10 nghìn < tiền đỏ ngày xưa ấy > để chuẩn bị thực hiện kế hoạch vạch ra sẵn từ hôm trước. Một lúc sau, khi số tiền lệ quyên được đã kha khá, chúng tôi dọn sới để đám con gái trải chiều và bê đồ ăn ra. Hôm nay nhà tôi tụ tập được một bầy tiên nữ, cứ vo ve bay từ trong bếp ra phòng khách, nhìn cũng thích mắt. Nhưng chắc lần sau phải quán triệt lại về cách ăn mặc, đấy là các em vào nhà anh là…… không được mặc quần đùi. Mặc thể này khổ nhất đám zai, tôi để ý thấy thằng Tú cứ thỉnh thoảng lại giả vờ xem tivi nhưng lại nhìn chằm chằm vào đám gái, thằng Huy thỉ tỏ vẻ cao sang hơn, chống cằm đăm chiêu nghiên cứu thời sự, nhưng tôi biết, đấy chỉ là một sự ngụy biện để che dấu đám dãi dớt cứ chực chảy ra trong mồm. Phong Đụt thì tôi chắc là cũng muốn.. nhưng đéo dám nhìn. Lão ngồi im, thẳng lưng, khoanh tay lại nhìn ra chỗ khác, nhìn lão lúc này, đột nhiên tôi lại liên tưởng tới Đường Tăng, còn đám trong kia là yêu quái trong động Bàn Tơ.