-Bác Hoàn ơi về bảo bác gái mang sang cho cháu ba đĩa cơm cháy ( Chẳng là nhà lão làm hàng ăn )
Lão nói vọng vào:
-Cái gì, mày ăn 63 3 nháy á?
Được thể, đám trong này cười càng tợn. Tôi cũng ôm bụng cười, nhưng cố nhìn hét to:
-Cơm cháy bác ơi!
-À biết rồi, nhưng bé mồm thôi nhé. Tao ghô cổ cho lên phường hết bây giờ.
Một lúc sau đứa nào cũng hơi tây tây rồi, chém gió càng hăng. Bọn con gái tuy chỉ uống nước ngọt, nhưng thỉnh thoảng cũng làm thêm tý bia. Mà công nhận là con gái uống tý rượu bia vào nhìn cũng dễ thương, nhưng chỉ một tý thôi nhé, nhiều lại thành nát, mà tôi ghét nhất bọn nát. Đến khoảng 9 giờ, tôi chủ động giục chúng nó thu xếp để triển khai tăng 2.
Ném tất cả lên chiếc taxi 7 chỗ, khoảng 30 phút sau bọn tôi có mặt tại Trần Duy Hưng. Lúc đầu định lên Bùi Thị Xuân, nhưng lại hết phòng nên đành theo Phong Đụt lên đây. Đám kia theo tiếp tân lên phòng, tôi tranh thủ chạy vào WC. Vừa bước vào, tôi thấy một thằng khá quen đang đứng ở bồn rửa mặt. Nhận ra đấy là thằng Quân, tôi lủi thẳng vào góc trong cùng trong WC, giả vờ quay mặt vào tường giải quyết nỗi buồn. Địt mẹ, đúng là oan gia ngõ hẹp, giờ mà nó phát hiện ra người yêu nó và thằng em tôi cũng đang hát ở đây thì phiền to. Thế nên bằng mọi giá phải giữ chân được đám kia ở trên phòng cho đến khi thằng Quân về. Oái ăm hơn nữa, là phòng của nó và bọn tôi lại đối diện nhau nên rất khó tránh, vì đứa nào chẳng phải ra ngoài, đi nghe điện thoại hay vệ sinh chẳng hạn, mà hầu hết đám này thằng Quân đều biết hết. Tôi vào phòng, đóng cửa rồi ngồi xuống cạnh chị, cười nói với bọn kia nhưng thật ra trong bụng thì đang suy nghĩ và lo ngay ngáy.