-Mới sáng ra mà anh đã như vậy rồi!
-Thì hứng lúc nào làm sao anh biết được, em cũng sướng đúng không. Tôi cười.
-Ừmm. Chị hơi đỏ mặt.
Tôi và chị nằm đó nói chuyện một lúc nữa cho đến gần 10h sáng thì Còi < Ông anh tôi trên Bách Khoa > gọi:
-Alo, Thành à. Lên quán ngay có việc nhé. Nhớ lên ngay nhé, anh chờ mày đến 10 rưỡi.
-Có việc gì vậy anh?
-Lên rồi biết, nhớ lên ngay nhé!
Vừa xếp hình mệt rũ xác thì lại gọi. Tôi ngán ngẩm, bịa cho chị một lý do hợp lý rồi đèo chị ra chợ sau đó phóng vụt lên Bách Khoa.
Lên đến nơi, đã thấy bè lũ lâu nhâu đang ngồi trà đá mặt hớn ha hớn hở. Thấy tôi Còi nói ngay:
-Tý về chuẩn bị quần áo, 6h tàu chạy rồi đấy nhé!
-Đi đéo đâu mà đi tàu?
-Vào Huế, đi Lăng Cô cổ vũ thằng Na nó đánh Võ Lâm Minh Chủ.
-À chết cmnr, cái này mấy ae ngồi trà đá bàn nhau cả tuần rồi mà tôi quên béng mất. Tôi bảo Còi:
-Chết mẹ, em quên xin tiền ông già rồi. Giờ trong người còn có 2tr thôi, chắc đéo đủ đi đâu.
-Anh cho mày vay, xoắn gì cái đấy. Về chuẩn bị quần áo nhanh lên, thế đã sắp xếp được thời gian chưa.
-Em thì là tỷ phú thời gian rồi, cái đấy đéo lo đâu. Nhưng mà đi mấy hôm?
-Ít thì 3 4 ngày, nhiều thì đéo biết khi nào về luôn.
-Vào đấy đánh cá hay sao mà đéo về?
-Đánh nhiều thứ khác vui hơn, mà mày chưa đi chưa biết được đâu. Vui lắm. Còi nhăn nhở.