Ông bà Hồng đang ăn dỡ buổi cơm, ngưng lại hỏi vói theo nó:
– Sao hỏng cơm nước rồi hãy đi?
– Mầy đi rồi chừng nào về?
Con Lan không thèm trả lời. Nó đã quá quen thuộc với những câu hỏi ấm ớ như vậy từ lâu rồi. Nó vừa phóng lên xe, ôm eo ếch thằng bồ nó vừa nói vọng vào
nhà:
– Đi chơi. . . Chừng nào chán thì về.
Nói xong, nó cười nắc nẻ trong lúc thằng kềp rồ mạnh máy xe. Chiếc Honda 90 phân khối gầm rú trong con hẽm nhỏ, rồi phóng đi như mũi tên.
Vũ trường vào đêm thứ bảy thật là náo nhiệt. Từ ngoài bước vô, hai đứa nó chưa quen mắt nên phải đứng lại tìm kiếm.
Từ trong góc, nhiều giọng nói nhao nhao lên kêu hai đứa nó:
– Hùng, Lan. Đây nè!
Hùng nhìn về phía đó: Nó nhận ra dám bạn bè ăn chơi của nó đang ngồi lố nh~. Hùng kéo tay con Lan đi về hướng đó.
Gã hầu bàn dến đứng sau lưng chờ đợi. Không cần hỏi ý kiến con Lan, Hùng kêu luôn:
– Hai chai bia?
Gã hầu bàn lui ra. Lan quay lại nói vói theo:
– Một gói Con Mèo nữa.
Trong bàn, từng cặp từng cặp ngồi sát nhau. Lan nhận ra cặp ngồi kế nó la Huy, Thúy, kế đến là Cường Dung, Tuấn và Khánh.
Tất cả mấy đứa nó hình như chưa đứa nào đủ 21 tuổi để bước chân vào vũ trường. Nhưng chưa bao giờ tụi nó bị gã gác cửa làm khó dễ .
Cứ thấy cái bản mặt tụi nó là gã làm lơ không xét hỏi căn cước như những người khác. Và dĩ nhiên là tụi nó cũng chẳng bao giờ chịu bỏ tiền ra dể mua vé vào cửa như thiên hạ. Gã gác cửa biết rằng chỉ cần làm khó tụi nó một lần là chắc chắn gã sẽ bị đòn mềm xương. Và như thế thì đương nhiên gã phải bỏ cái nghề gác cửa vũ trường. Và hỏng chừng gã cũng phải bỏ luôn cái đất Sài Gòn nầy nếu muốn sống yên ổn với vợ con.