Bà tạo mọi điều kiện cho ông Hậu đến với bà. Chỉ sau một tháng quen biết, hai người đã sống chung như một cặp vợ chồng yên ấm nhất trên đời.
Bà Mai mua sắm đủ thứ cho ông Hậu. Ngày ông đến với bà, người ông xơ xác với chiếc xe Mobylette cọc cà cọc cạch. Từ ngày về sống với bà Mai, ông thay hình đổi dạng thấy rõ. Trên người diện toàn đồ đắc tiền. Đồng hồ vàng, lắc vàng, nhẫn hột xoàn, chạy xe Vespa đời mới. Suết ngày lòng vòng khắp chốn ăn chơi.
Bổn phận của ông Hậu là cứ mỗi sáng ông chở bà Mai ra chợ An Đông, phụ với bà mở cửa sạp buôn bán, gọi cà phê hủ tiếu hai người ăn. Xong là ông xách xe đi luôn tới chạng vạng tối mới đến rước bà Mai về. Suốt ngày cơm no bò cỡi, nên ông Hậu ngu dại gì mà không sanh tật.
Sau mấy ngày không thấy ông Hậu về, bà Mai kêu mấy tay đàn em suết ngày long rong ngoài chợ đến cho tiền chúng để điều tra xem ông Hậu ở đâu, làm gì, với ai.
Sau ba ngày tìm hiểu theo dõi, bà Mai dược chúng báo cáo tỉ mỉ cho biết ông Hậu đang sống trong nhà một bà góa bên Phú Nhuận. Bà Mai điên tiết lên hỏi lớn giọng:
– Con dó tên gì, làm nghề gì? Đẹp không Thằng nhỏ thật tình khai báo rõ ràng:
– Bả làm nghề gì thì tôi không biết. Nhưng chắc là làm sở Mỹ. Tại vì thấy bả ăn mặc sang lắm. Bà ấy có một thằng con trai lớn mà thấy còn trẻ và đẹp lắm.
Bà Mai càng nóng ruột, bà hỏi quýnh quáng lên:
– Mà nó. . . đẹp cở nào, có đẹp hơn tao không?
– Dạ. . . trẻ và dẹp hơn bà nhiều.