Hùng đúng là một tay lanh lẹ, khéo xoay xở. Vừa nghe con Lan đề cập dến vụ tiền là nó nhớ tới cái áp phe mà bà Mai vừa cho người đến nhờ nó. Nó nói nhỏ vào tai con Lan:
– Tiền hỏng phải là chuyện khó. Ăn thua. . . là em cỏ chịu chơi hay không thôi.
Lan nói với vẻ hãnh diện:
– Anh hỏi cái chuyện đó thừa quá. Đất Sài Gòn nầy ai mà hỏng biết cái tên chịu chơi biệt danh con Lan ngựa nầy.
Hùng có vẻ bình tĩnh lại. Mọi bế tắc giờ đã có lối thoát. Nó kéo con Lan ngồi sát lại, thì thầm to nhỏ vào tai con Lan một hồi.
Không nghe con Lan trả lời, chỉ thấy đầu nó gật gật, mặt tươi hẳn ra…
Ông Hậu gọi người bồi bàn tới bên cạnh, rồi mới quay qua hỏi bà Thoa, giọng âu yếm:
– Em ăn cái gì để anh biểu. . . “nó” lấy?
Bà Thoa cầm tấm thực đơn trên tay dọc từ hàng một cách thong thả, mặc cho người bồi chờ đợi. Đọc dã đời một hồi rồi bà gấp đôi tấm thực đơn lại, ngó lên
hỏi ông Hậu:
– Ăn. . . cái gì bây giờ anh
Ông Hận lúc nào cũng tỏ ra chìu chuộng người yên. Ông ôn tồn trả lời:
Em ăn món. . . cháo bào ngư cho bổ nhé.
Bà Thoa nũng nịu:
– Bổ. . . mà bổ cái gì anh?
Ông Hậu muốn chửi thề một tiếng cho đỡ tức. Trong bụng ông muốn nói “bổ khí chứ bổ cái gì”. Nhưng ông rán dằn lòng bảo bà Thoa:
– Bổ đều hết. Từ trên xuống dưới chổ nào cũng bổ đều hết.
Bà Thoa hứ yêu một cái. Bà nói một câu bóng gió:
– Người em đã đầy đủ cả rồi, không cần phải bổ thêm nữa đâu.