Bà Thoa ngồi thụp xuống đường mặt gục trên hai đầu gối, vòng hai tay qua dầu chịu trận.
Thằng Hùng tay cầm con dao, loay hoay muốn chém mà có thấy cái mặt bả ở đâu mà chém. Phần bị vướng con Lan cứ nắm tóc bà Thoa mà xoay vòng vòng, nên nó không chém được.
Ông Hậu bị Huy và Tnấn xúm vô đấm dá túi bụi. Chỉ lo chống đỡ hai người thanh niên nầy cũng đã ngất ngư rồi, làm sao ông giải cứu cho người yêu được. Nhưng dến lúc thấy con Lan kéo ghịt tóc cho bà Thoa ngữa mặt lên, còn Hùng thì đang dơ cao con dao định chém xuống, ông Hậu như dược một sức mạnh vô hình trợ giúp . Ông nhào tới chụp tay Hùng lại, đồng thời co giò tống cho con Lan một đạp bật ngửa ra đường.
Cường đang chạy xe theo bọn thằng Hùng thì tiếng máy nổ lụp bụp rồi tắt hẳn. Nó chửi cái đám bạn:
– Đụ mẹ. Mượn xe chạy cho đã, hết xăng hổng chịu đổ cho người ta.
Nó mnốn kêu tni kia chờ. Nhưng đang lúc gấp rút, mạnh ai nấy chạy nên không thằng nào hay xe thằng Cltờng hết xăng. Cường dẫn xe di bộ một khoảng thì gặp cây xăng. Nó đổ tạm một lít rồi phóng xe đến quán cà phê, nơi điểm hẹn với bọn thằng Hùng.
Vừa tới, nó chứng kiến cảnh mẹ nó và ông Hậu bị đám bạn nó dánh hội đồng. Cường la hoảng lên:
– Ê Má tao! Ngừng lại! Đừng đánh nữa!
Cả bọn nghe tiếng kêu, hoảng hết dừng tay. Đứa nào đứa nấy dứng như trời trồng.