Chồng bà Thoa chết đã hơn 5 năm nay. Hai vợ chồng bà chỉ có Cường là con một, nên bao nhiêu tình thương dều dồn hết cho nó. Có lẽ vì vậy mà Cường không hề thiếu thốn một món gì hắn muốn. Tối ngày ăn diện, lêu lổng theo bè bạn ăn chơi trác táng.
Sau khi chồng chết di, bà Thoa một tay tần tảo nuôi con ăn học. Nhưng Cường chỉ lợi dụng chuyện học hành để vòi tiền bà đi chơi với gái.
Bà Thoa cũng là một loại người có nhan sắc. Chồng hà chết khi bà mới ngoài 30 tuổi. Gái một con trông mòn con mắt. Bà Thoa có cái nét đẹp của một người phụ nữ quí phái. Dáng người dong dỏng cao, thân hình tròn trịa, đầy đặn, cân đối nên không thiếu những gã đàn ông nhào vô kiếm chút cháo.
Trong số những kẻ theo săn đón. Bà Thoa để ý đến ông Hậu, một người đàn ông tướng tá rất sang trọng, quần áo bảnh bao chải chuốt.
Từ ngày chồng bà chết, ngày nào ông Hậu cũng tới lui thăm hỏi. Ông tỏ vẻ lo lắng, quan tâm đến bà Thoa. Ông cũng không quên mua sắm lặt vặt cho Cường để lấy lòng nó. Bữa thì ông cho nó sợi dây nịt Hitcock, hôm thì tặng nó cái dồng hồ Omega mà ông dang đeo làm bà Thoa cảm dộng ra mặt.
Thật ra thì ông cho nó cái đồng hồ đang đeo là vì ông mới “địa” dược cái “Longine” vàng của bà bồ có sạp vải trong Chợ Lớn.