Bà Thoa bắt đầu quen dần với sự xuất hiện của ông Hậu trong ngôi nhà của bà. Tuy nhiên, bà chỉ cho ông ở lại chơi dến tối là phải về. Bà không muốn vội vã mang tiếng với họ hàng cũng như lối xóm.
Đã mấy lần, ông Hậu tỏ tình với bà. Ông ngõ ý muốn chắp nối, nhưng bà Thoa không đồng ý. Bà viện lý do cần thêm một thời gian để tìm hiểu thêm. Và cũng dã có một lần, thừa lúc thằng Cường đi chơi vắng nhà, ông Hậu sổ sàng ôm lấy bà mà hôn. Bà Thoa cương quyết tỏ thái độ ngay tức khắc. Bà nói thẳng với ông Hậu:
– Tôi chỉ coi anh như một người bạn, không hơn không kém. Nếu anh còn có một cử chỉ nào như vậy nữa, buộc lòng tôi phải cấm anh đến đây.
Ông Hậu bẽn lẽn chữa thẹn:
– Anh yêu em nên mới làm như vậy. Em cho anh xin lỗi. Anh hứa sẽ xứng dáng với lòng tin của em. Bà Thoa chỉ cảnh cáo dằn mặt vậy thôi. Chứ nếu trong bụng bà không thích thì dễ gì bà để cho ông lui tới nhà bà. Quả đúng như ý bà Thoa. Sau lần cảnh cáo dó, ông Hậu say mê bà Thoa hơn. Ông coi bà như một người dàn bà “Tiết Hạnh Khả Phong” Và nghĩ thầm: “Bằng mọi giá ông phải chiếm bà cho bằng được.” Bà Thoa nhìn lại đồng hồ một lần nữa rồi quay sang ông Hậu hỏi:
– Anh có di đủ hết các bót cảnh sát chưa?
Ông Hậu sốt sắng:
– Anh đã di dủ các nơi rồi. Họ bảo là không có ai tên Lê Tuấn Cl.tờng cả. Anh còn nhờ họ gọi máy hỏi khắp các nơi khác cũng không có.