Rốt cuộc rồi chúng nó cũng xuất tinh một lần nửa. Một tên bắn mạnh vô miệng nàng. Một tên bắn vọt vô lồn nàng. Một tên xả ào ào vô lổ đít nàng. Hồng rú lên như mèo hoang, nàng cãm thấy như không còn sống trên cỏi đời này nữa. Hồng thấy nóng nóng trong miệng, nóng tê trong lổ đít và nóng bỏng trong lồn.
Nàng té xụp xuống nền nhà, xụi lơ chân tay, thở hổn hển.
Hai giờ trưa rồi, tên Hoàng trở về. Hồng đói qúa nên mới mở miệng hỏi.
“Ông cho tui ăn cái gì chứ, tui đói qúa rồi.”
“Aha, đói rồi phải không, đuợc tao cho mầy ăn, nhưng mầy phải làm việc. Nếu mà còn cà chớn thì không có ăn mà cũng phải làm việc. Mầy biết không”.
Hồng không trả lời mà rươm ruớm nước mắt. Tên Hoàng bỏ đi một lúc. Hắn mua về một con gà rô ti, một ổ bánh mì, một lon nước ngọt. Hắn để trước mặt Hồng nói “Aên đi, rồi ngoan ngoãn mà làm việc”. Hồng chảy nuớc miếng. Nàng ngồi ăn ngấu nghiến. Tên Hoàng lại bỏ đi ra ngoài.
Aên xong, Hồng thấy khoẻ cả người. Hồng vẫn bị xít chân vô giường, Nàng kéo lê cái dây xít vô phòng tắm. Hồng tắm rửa sạch sẽ. Nàng lo sợ qúa nhưng biết làm gì bây giờ. Hồng ngắm mình trong gương. Mới có hai ngày thôi mà Hồng ốm qúa. Hai má hóp vô, nhưng nàng vẫn còn đẹp lắm. Hai mắt quần nâu thâm lại không làm nàng ghê rợn mà trái lại còn tăng thêm vẻ đẹp. Một cái đẹp rừng rú hoang dã, tóc nàng vần đen tuyền tương phản trên gương mặt trắng nhợt.