-Tao còn 10 đồng làm sao đủ.
-Đưa tao chơi trước, về Sài Gòn mày chơi bù.
Vũ móc tiền đưa cho Nghĩa. Nghiêm mặt cảnh cáo :
-Không đủ thì thôi, cấm chơi chạy.
-Tao biết mà, đừng lo.
Nghĩa là lính lái xe, lần nào đi lấy tiếp liệu cũng xin cho Vũ theo bảo vệ. Cả bọn bốn đứa học chung Tổng Hợp tuy khác khoa nhưng bị gọi nghĩa vụ cùng đợt. Khoa có gốc gia đình cách mạng nên được chuyển về làm công nhân quốc phòng. Nghĩa nhà giàu, nhờ chạy chọt lại biết lái xe nên được ở hậu cứ. Chiếc xe vận tải hạng trung chạy chầm chậm trên con đường rừng gập ghềnh, con đường mà dân buôn lậu biên giới hay di chuyển hàng vào Việt Nam qua ngõ Dầu Tiếng. Nghĩa thõng tay ngoài cửa xe làm dấu. Hôm nay sao vắng vẻ lạ thường. Mãi mới có ba người đàn bà chận xe.
-Anh cho quá giang về Sài Gòn trả sau được không anh?
-Sao lại trả sau về tới đó biết đâu mà tìm mấy chị.
-Làm ơn đi anh, mấy hôm nay bị chặn bắt hết hàng rồi!
Cô gái trẻ nhất trong bọn nháy mắt làm dáng
-Em còn mấy gói Sa-Mit, giúp tụi em đi anh…
-Lên đi, về tới Sài Gòn cho tôi xin cái áo si vin.
Vũ nói nhỏ với bạn.
-Thôi, kệ mẹ nó đi, mày còn muốn chơi đĩ không?
-Đụ mẹ nhìn con nhỏ tao nứng cặc thêm.
Vũ bóc gói thuốc mới toanh châm lửa, rít mạnh hơi khói ếm thật lâu để trấn áp cơn thèm.
-Vậy thì mày chơi một mình đi cho đỡ vả. Mày đi sục cặc trước đi đã không có lại khóc ngoài quan ải uổng tiền.